Đàm Ôn Tường đang vô cùng sốt ruột không biết phải làm sao thì đột nhiên cửa đại sảnh được mở ra.
Khuôn mặt tinh xảo, cùng với bộ quần áo diện trên người khiến mọi người một phen hú vía.
"Nhu Nhi, còn biết đường quay về sao? Có phải con định khiến cho cha mẹ tức chết không hả? Vì sao lại dở trò bỏ nhà đi? Bỏ đi rồi lại quay về?" - Lộc Nhân nhìn con gái trước mặt, lập tức chạy lại, hai tay nắm chặt cổ tay của cô gái, không ngừng oán trách.
Đàm Ôn Tường cũng tiến lại, nhìn khuôn mặt kinh hãi của Tiểu Ân kia.
Tay ông dơ lên không trung, toan định đánh vào khuôn mặt xinh đẹp của con gái.
Nhưng được nửa đường, ông thở dài thu tay lại.
Ông còn cần cái bản mặt này để tiến hành hôn lễ.
Tuy vậy, không thể nhịn được tức giận, ông vẫn nghiêm giọng, trừng mắt quát Tiểu Ân.
"Từ giờ còn dám chạy nữa, cha sẽ đánh gãy chân con rồi vác sang cho Âu tổng."
Đàm Tiểu Ân ngây ngốc, không hiểu cảm xúc trong lòng mình lúc này như thế nào.
Đây là lần đầu tiên sau mười mấy năm, cô mới được mẹ cầm tay như vậy.
Trong lòng thầm gọi tên chị gái...
Nhu Nhi, đây là những thứ chị bảo là chán ghét sao...!Vậy mà, nó lại là ước mơ suốt mười mấy năm qua của em...!Đúng như em đoán, tay mẹ rất ấm, thật sự rất ấm.
Bao nhiêu năm ở bên ngoài như vậy, khuôn mặt họ vừa là mộng đẹp, vừa là ác mộng trong giấc mơ của cô.
Lần này, theo vé máy bay của Đàm Nhu Nhi gửi cho, cô trở về đây, cảm nhận chút ít ấm nồng của gia đình, vậy mà chút ít ấm áp đó, cũng là vì cha mẹ nhận nhầm người mà ban tặng.
Đàm Tiểu Ân mấp máy môi, từ thanh quản phát ra tiếng nói thật trong trẻo, tựa như làn gió xuân.
"Cha mẹ, con là...!Đàm Tiểu Ân."
Đàm Ôn Tường nghe xong trợn tròn mắt nhìn.
Sao ông lại quên được chứ, ông vẫn còn một đứa con gái song sinh với Đàm Nhu Nhi là Đàm Tiểu Ân này mà.
Vì Đàm Tiểu Ân từ nhỏ trời sinh ngu ngốc, so với chị gái xuất chúng thì cô lại vô cùng ngốc nghếch, đầu óc có phần khá đơn giản.
Cha Đàm vì không muốn mất sĩ diện với người ngoài, vậy nên chưa bao giờ công bố Đàm Tiểu Ân ra bên ngoài.
Sau đó cấp cho cô một khoản tiền lớn rồi tống cô xuất ngoại.
Lâu đến mức, ngay cả Đàm Ôn Tường và Lộc Nhân sắp quên mất có sự tồn tại của Đàm Tiểu Ân trên đời rồi.
Không ngờ cô lại xuất hiện ở nơi đây, vào giờ khắc này, vừa hay lại cứu ông một mạng.
Khuôn mặt này, vóc dáng này, ngoài việc không biết đầu óc còn ngu ngốc như trước hay không, thì toàn bộ đều giống với chị gái.
Đàm Ôn Tường như người vớ được vàng, khuôn mặt tươi cười làm cho Tiểu Ân có chút kinh hãi.
"Không phải, con chính là Đàm Nhu Nhi.
Hiện tại, lập tức theo ta chuẩn bị tiến hành hôn lễ!"
Lộc Nhân nhìn Đàm Ôn Tường dắt tay kéo Đàm Tiểu Ân đi, tâm bà cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không một chút tình cảm nào, trong đầu lúc này chỉ cảm ơn trời đất đã mang Đàm Tiểu Ân trở về đây.
Nếu không lợi dụng được Đàm Nhu Nhi sau này vén tài sản, thì đành đem Đàm Tiểu Ân trở thành vật thay thế cũng được.
Hai đứa con gái sinh trong gia đình ham mê tiền bạc danh vọng như vậy, hỏi sao có thể nhận được cái gọi là hơi ấm gia đình đây?
...
"Cha có yêu con không?" - Trong xe, Đàm Tiểu Ân dương đôi mắt sáng ngời nhìn cha mình.
"Có, yêu, yêu." - Đàm Ôn Tường bị làm phiền lần thứ n, bực bội nhưng phải kìm nén.
Bởi đây là hi vọng còn sót lại cứu vớt đống tài sản ông đang ngấp nghé từ Âu thị.
"Cha, chúng ta đang đi đâu vậy? Mà lễ đường là sao? Cha, giải thích cho con..." - Đàn Tiểu Ân dường như không biết chuyện gì, nghiêng đầu tiếp tục hỏi.
Đàm Ôn Tường chán việc phải trả lời câu hỏi của cô, nhíu mày nói.
"Chẳng lẽ cho con xuất ngoại lâu như vậy mà con không biết gì sao? Đừng nói với cha bằng tuổi này mà con chưa tốt nghiệp cấp ba đấy?"
Mắt thấy cha nổi giận, Đàm Tiểu Ân không dám hỏi nữa.
Cúi đầu lí nhí:
"Con...!Con đã học đại học năm hai rồi...!Chị bảo về đây học tiếp..."
Nghe thấy lí do như vậy, Đàm Ôn Tường im lặng không nói gì.
Thì ra là Đàm Nhu Nhi đã chuẩn bị từ trước, mang đứa em gái này về đây thế chỗ.
...
Hôn lễ chỉ có hơn người tham dự, trong số đó đã tính cả cô dâu chú rể.
Khi Chủ hôn cất tiếng gọi, Đàm Tiểu Ân đứng dậy, theo sự chỉ dẫn của Đàm Ôn Tường vào Lộc Nhân nhấc tà váy lên bước từng bước vào trong lễ đường, nơi được trang trí rất nhiều hoa tươi.
Đàm Tiểu Ân cũng không phải là người thiểu năng trí tuệ, sau khi nghe lời của Đàm Ôn Tường và Lộc Nhân lúc ấy dặn dò, cô đã biết được lí do mình ở đây.
Âu Minh Triết nhìn cô dâu chầm chậm đi tới, vạt áo trắng tinh thoắt ẩn thoắt hiện bờ vai trắng hồng gợi cảm cùng xương quai xanh mê hồi, đáy mắt xoẹt qua tia âm hiểm.
Đàm gia cũng thật giỏi, vậy mà còn có thể tìm người giống đến mức độ này thay thế.
Nếu không phải mấy tên tình báo cung cấp tình hình cho hắn, hắn đã tin sái cổ người này là Đàm Nhu Nhi.
Chẳng qua, hắn cũng không muốn để ý mấy.
Kết hôn cùng với con gái Đàm gia là di nguyện mà ông nội, cái ông lão tóc bạc phơ ngồi vui vẻ rung đùi ở phía dưới khán đài kia.
Vậy nên chỉ cần bọn họ mang người tới để đám cưới diễn ra suôn sẻ, để ông nội vui vẻ, hắn cũng chẳng so đo làm gì.
Đàm Tiểu Ân bước lên thềm một bậc, đứng đối diện với Âu Minh Triết, hai mắt long lanh phản chiếu hình ảnh của hắn.
Cô xuất ngoại từ năm tuổi, đến bây giờ đã ngót nghét năm trời.
Đương nhiên đối với người đàn ông điển trai trước mặt này không có một chút thông tin gì.
Ngoại trừ một việc, từ ngày hôm nay trở đi, hắn sẽ trở thành chồng của cô.
Chủ hôn nói rất nhiều, Đàm Tiểu Ân nghe không rõ, chân vì đứng lâu mà tê rần.
Bụng chốc chốc lại kêu ọt ọt, không thể trách cô được, từ khi lên chuyến bay đến giờ này, trong bụng cô chỉ lót dạ mỗi một mẩu bánh mì.
Về đến nhà đã bị cha lôi đi, một miếng nước còn chưa kịp uống.
Âu Minh Triết nhìn điệu bộ nhăn trán, tay cầm hoa cứ chốc chốc lại vuốt vuốt bụng một cái, đôi mắt sáng liên tục liếc qua sau người hắn nhìn cái bánh cưới cao tầng của Đàm Tiểu Ân.
Đốn thấy buồn cười, đừng nói với hắn rằng, Đàm gia kẹt xỉn đến mức, để cho người cô dâu giả này nhịn đói chạy đến đây?.