"Không ngờ cô vừa trẻ vừa xinh đẹp như vậy mà đã có chồng rồi."
Không biết vì sao mà Đàm Tiểu Ân cảm nhận được sự khác thường trong câu nói của người này.
Vào lúc cô không biết phải đối đáp như thế nào, may mắn có vài học sinh cấp hai cấp ba gì đó bước vào.
Cô thuận thể lấy lí do:
"Có khách rồi, hai người cứ thong thả mà nói chuyện né, tôi đi tiếp khách đây."
Bà Trương bác ghế ngồi ở một góc, tay cầm hạt hướng dương cần ăn.
Ánh mắt nhìn đôi thanh mai trúc mã này có vài phần khác thường.
Bà lấy che miệng để lấy vỏ ra, thực chất là che dấu nụ cười ẩn ý của mình.
Xong rồi, đúng là nam nhân, đã không thể chờ đợi rồi...!
Đàm Tiểu Ân về đến nhà đã gần giờ tối.
Định bụng rằng ăn cơm xong sẽ nhắn tin chúc ông xã ngủ ngon.
Ai ngờ vừa bước chân vào phòng khách, cô đã nhìn thấy ông nội của Âu Minh Triết...!Nhầm nhầm, phải là ông nội của cả hai mới đúng.
Đang ngồi ngay ngắn trên ghế.
Tuy ông đã già nhưng style thì không hề già.
Ông đeo trên mắt một chiếc kính đen khiến cô liên tưởng đến mấy ông thầy bói ngày xưa...!Hình tượng khiến cô suýt nữa nhảy dựng.
Tình hình này coi bộ cô có nguy cơ cao bị tử vong vì đau tim mất.
Vừa thấy mặt mũi của cô về, thông qua kính đen nhìn dung nhan cháu dâu tuyệt mỹ, miệng ông cười vui thích.
Tay ông chỉ về chỗ ngồi bên cạnh ý muốn cô ngồi xuống.
Lưu quản gia biết cô đang lo lắng chuyện gì thì mỉm cười ôn hoà, mở miệng giải thích cho cô.
"Thiếu phu nhân cô không cần lo lắng, Âu lão gia hôm nay đến vì muốn cùng cô ăn một bữa thôi.
Ông bảo cô ngồi xuống...".
Âu lão gia dường như không thích Lưu quản gia nói chen vào, bĩu môi y hệt đứa trẻ, cất tiếng nói trả.
"Lưu quản gia, hôm nay cho ông về sớm đấy, kêu mọi người về luôn đi.
Có mấy người làm tôi cùng cháu dâu trò chuyện không tự nhiên chút nào."
"Nhưng bữa tối."
"Đàm bé sẽ làm cho tôi ăn!"
"À vâng vâng." - Lưu quản gia gật đầu đồng ý, tuy có hơi lo lắng cho thiếu phu nhân nhưng ông cũng không dám kháng lệnh của cấp trên.
Đàm Tiểu Ân nước mắt lưng tròng nhìn mọi người về hết.
Trời ạ, làm sao bây giờ, lần đầu tiên ở với người nhà của chồng nhưng lại không có chồng ở bên cạnh.
Cô còn nhát như vậy, Âu lão gia liệu có giống như mấy người bên nhà chồng trong mấy cuốn tiểu thuyết, hung hăng mổ xẻ cô như mổ xẻ nữ chính không?
Nữ chính trong truyện còn có bàn tay vàng của tác giả cứu trợ, còn cô thì có
Nữ chính trong truyện còn có bàn tay vàng của tác giả cứu trợ, còn cô thì có ai à...!
Cả căn biệt thự to lớn, giờ chỉ còn lại hai người bọn họ.
Âu lão gia tháo kính ra để lên bàn, ánh mắt ông nhu hoà nhìn cô bé trước mắt.
Khiến cô ngạc nhiên chính là, câu đầu tiên ông hỏi cô không hề liên quan đến chuyện hôn nhân gì gì đó.
Mà ánh mắt trìu mến thật giống như con cháu trong nhà hỏi cô:
"Cháu có ăn mì gói không? Aizza học về muộn thế này cháu đã ăn gì bên ngoài chưa?"
Bất giác, mọi sự lo lắng, sợ hãi ông nội thất giống như chưa từng xuất hiện.
Đôi mắt to tròn không khống chế được rung động.
Cả người cô đứng trên trân ở đó, mãi mà không nói được chữ gì
Cháu có ăn mì gói không...!
Câu nói lọt vào tại Đàm Tiểu Ân, lại khiến mũi cô nóng lên.
Cô đã bao nhiêu lần mơ tưởng, một ngày nào đó trong đời, khi mà cô bước chân về nhà, cha mẹ cũng có thể quan tâm cô.
Không cần nhiều, chỉ cần mấy câu hỏi đơn giản cũng được.
Nhưng mà, cho đến hiện tại, toàn bộ hơi ấm mà gia đình cô cảm nhận được, hoàn toàn xuất phát từ gia đình của ông xã cô, đầu tiên là Âu Minh Triết, sau đó là đến ông nội.
"Cháu..."
"Ha ha, xem ta kìa, làm cháu sợ sao? Không cần sợ, ông là người vô cùng đơn giản, cháu ăn gì, ông ăn đó.
Cháu không cần câu nệ tiểu tiết làm gì" - Âu lão gia thấy cháu dâu nghệch ra như vậy thì không khỏi tự trách mình.
"A không phải...!Ông chờ cháu phút, cháu lập tức nấu cho ông ăn."
"Ha ha, được được, ông liền chờ."..