Không ngủ được thì khỏi ngủ, dật phắt dậy, chuẩn bị đồ dùng, hôm nay cô còn phải đến trường đại học nộp lại hồ sơ
Còn chưa bước xuống cầu thang đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt lan toả trong không khí.
Xách ba lô xuống lầu, điều đầu tiên Đàm Tiểu Ân làm là nhìn xem trên bàn ăn có gì.
Lúc nhìn thấy Âu Minh Triết một thân Tây trang khoan thai ngồi dưới đó, tay cầm cốc cà phê, tay vẫn lướt tài liệu.
Hai người không ai nói với ai câu nào, mà có cũng là cô hỏi, hắn ừ.
Cuộc trò chuyện có lẽ đã kết thúc vô cùng nhạt nhẽo, cho đến khi bà giúp việc mang tô cháo lên đặt trước mặt cô:
"Mời thiếu phu nhân."
Đàm Tiểu Ân gật đầu cảm ơn, đến lúc nhìn sang bàn bên kia, thấy Âu Minh Triết không có tô cháo nào thì lập tức cất tiếng hỏi:
"Tại sao chồng tôi lại không có đồ ăn vậy?"
"Thiếu phu nhân không biết, thiếu gia thường ngày không ăn sáng." - Người giúp việc nghe vậy, bước chân nán lại, giải thích cho cô hiểu.
Tiếp sau đó mới rời đi.
Ngoài mặt Đàm Tiểu Ân gật đầu như đã hiểu, kì thật trong đầu đã suy nghĩ ra hàng nghìn hàng vạn viễn cảnh, cô men theo suy nghĩ của những tình tiết ngôn tình ngọt ngào trong những cuốn truyện trước đây cô từng đọc.
Chớp nhoáng, trong bộ não nhỏ xíu của Tiểu Ân xuất hiện suy nghĩ...!Hay là do Âu Minh Triết bị phân biệt đối xử, vậy nên mới không giao đồ ăn cho hắn sao? Cô được ăn, có thể vì do Âu lão gia cung cấp, còn Âu Minh Triết vì bị Âu lão gia hắt hủi chẳng hạn, vậy nên mới không được ăn.
Người hầu nói vậy chỉ vì muốn qua mắt cô dâu mới cưới như cô? Hứ, xem cô là con ngốc sao?
Cảm nhận ánh mắt của Đàm Tiểu Ân nhìn mình tràn đầy sự thương cảm cùng đau lòng.
Ngay giây sau đã thấy cô chuyển tô cháo sang bên chỗ hắn, cũng theo đà mà bước sang ngồi bên cạnh Âu Minh Triết.
"Cô làm cái gì vậy, Đàm Nhu Nhi?" - Hắn hằn giọng, đôi mắt màu hổ phách nhìn cô chăm chú.
"Tôi..."
Hai tay bịt miệng lại, chỉ chút xíu nữa cô đã buột miệng nói ra mình không phải Đàm Nhu Nhi rồi.
Mất mấy giây để định hình lại, Đàm Tiểu Ân tiến gần đến chỗ Âu Minh Triết, hình như chuẩn bị nói gì đó.
Những người có mặt trong phòng, ngay cả Lưu quản gia đều hiểu ý mà né tránh ánh mắt đi chỗ khác.
Trong lòng không khỏi cười thầm, thiếu phu nhân mà lão gia chọn cho thiếu gia cũng thật bá đạo đi.
Không những không sợ thiếu gia mà còn tự do ngồi bên cạnh thiếu gia như vậy.
Nếu đổi lại là ai khác, họ không chắc có thể chịu được áp lực khi ngồi bên cạnh người đàn ông hoàng kim này không.
Đàm Tiểu Ân không bị ảnh hưởng, vì cô thực chất nhìn Âu Minh Triết không giống mọi người.
Đối với cô, người chồng đẹp trai này là một người thật đáng thương.
Nếu Âu Minh Triết mà có thể nghe được tiếng lòng của cô, chắc bị sặc chết mất.
Khéo léo đẩy tô cháo xích lại gần hắn, giọng cô rất trong, nghe thật êm tai.
"Không ăn sáng dễ đau dạ dày lắm ấy, từng này cháo tôi ăn cũng không hết được, hay là anh ăn cùng tôi đi?" - Đàm Tiểu Ân đã lựa chọn từ ngữ rất kĩ, cốt yếu là bảo vệ lòng tự tôn của chồng cô.
Âu Minh Triết nhìn Đàm Tiểu Ân bằng con mắt khó hiểu.
Mắt thấy cô hề hề đưa tô cháo cho hắn, không hiểu tại sao hắn lại cảm giác mình trước mặt cô vợ mới cưới này là một kẻ đáng thương?
"Tôi không thích ăn cháo."
"Không thích cũng không phải là không ăn được."
Nói đoạn cô đưa một miếng cháo đã được thổi bớt nóng, đưa trước miệng của hắn, nhướng mi cười.
Hình ảnh giống hệt em gái đút cho em trai ăn.
Bây giờ chỉ cần Âu Minh Triết mở miệng là miếng cháo sẽ rót thẳng vào miệng hắn.
Lưu quản gia dù quay mặt đi nơi khác, tuy nhiên vẫn vô cùng tò mò, hai con mắt thỉnh thoảng lại liếc qua một cái, khoé môi mím chặt lại để không thể tạo ra bất cứ tiếng cười nào.
Âu Minh Triết không muốn đôi co với tên ngốc, né mặt sang một bên, Tiểu Ân cũng không bỏ cuộc, hắn né nơi nào, cô lại duỗi tay với tới đó.
Dù sao, mẹ của cô đã dặn dò kĩ lưỡng, phải chăm sóc Âu thiếu thật cẩn thận.
Thực chất, ý của Lộc Nhân không phải như Đàm Tiểu Ân nghĩ.
Nhưng cô mà có thể hiểu được dụng ý sâu xa của mẹ thì đã không bị bỏ rơi từ năm tuổi rồi.
Âu Minh Triết mặt đen lại, nhưng trong mắt của Đàm Tiểu Ân chỉ là sự cường quật của lòng tự trọng.
Hai mắt nhìn nhau, sau cùng vẫn là Âu Minh Triết nhịn xuống, cầm muỗng của cô bỏ vào miệng mình.
Hắn thật sự không hiểu, người khác chỉ cần nhìn khuôn mặt lãnh khốc của hắn đã sợ đến cách xa mấy mét.
Cô gái này thì hay rồi, ngay cả sợ cũng không có.
"Ăn rồi."
Đàm Tiểu Ân đạt được mục đích, cười tít mắt, cho đến khi nhìn xuống cái đồng hồ trên tay thì trợn tròn mắt.
Nửa bát cháo còn lại cô đưa lên miệng húp trọn, sau đó sách cặp chạy như bay ra cửa, miệng không ngừng than vãn.
"Đất mẹ ơi, giờ rồi?! Muộn giờ mất..."
Lưu quản gia còn đang định bảo cô ngồi xe để tài xế chở đi, vậy mà trong cái chớp mắt, cô đã chạy xa chỉ còn cái chấm nhỏ.
Quay sang nhìn thiếu gia vẫn ung dung, để ý kĩ một chút, sẽ thấy khoé môi của Âu Minh Triết cong lên ý cười nồng đậm.
Hắn qua một đêm và hành động sáng nay của cô đã dần dần hiểu ra vấn đề.
Vợ hắn cưới về không chỉ là một đứa ngốc, mà còn là một đứa ngốc không biết suy nghĩ, cơ mà lại có chút đáng yêu..