"Vu Hận biết chưa?"
"Hình như là chưa đâu." - Dương Lâm cười tươi, đáp.
"Chưa là tốt, chưa là tốt."
Tảng đá vừa đang lung lay chuẩn bị rơi xuống của Lập Thành lập tức đứng yên, thở phào nhẹ nhõm.
Lát sau mới hướng về phía Lục Cảnh Nghi tiếp tục vấn đề vừa nãy.
"Tôi cũng sẽ giúp một tay.
Như vậy đi, Dương Lâm phụ trách lập kế hoạch, chúng ta cũng cấp người.
Cũng không biết cô gái kia đã có thể trốn thoát khỏi bọn kia hay chưa nên không thể trực tiếp kêu một đội quân của cậu đi rà soát được."
"Ừm." - Lục Cảnh Nghi gật đầu, đối với chuyện này, anh đương nhiên biết rõ.
Dương Lâm cũng gật đầu nhất trí, tuy nhiên vẫn là nói thêm vào.
"Tôi có thể giúp nhưng không thể kè kè sát với các cậu lần tìm người.
Tôi còn phải tìm vợ và con nữa."
giờ đêm, ti vi lớn vẫn còn chưa tắt.
Trong căn phòng tối đen, ánh sáng từ màn hình ti vi phát ra trở thành nguồn sáng duy nhất.
Bên trong đang phát một bản tin với tiêu đề: "Tội phạm buôn bán trẻ em vượt ngục, hiện đang lẩn trốn ở thành phố Willow"
Ảnh chụp tên tội phạm kia hiện ra, bên mắt phải của tên kia có một vết sẹo dài ghê rợn, cùng với điệu cười khoe hàm răng ố vàng...!
Căn phòng kia đột nhiên mở ra, ánh sáng từ ngoài hành lang hắt vào bên trong căn phòng tối om, làm người bên trong có thể nhìn rõ hình bóng người ở bên ngoài.
Bước vào phòng là
một cô y tá, khuôn mặt bị che đi bởi một lớp khẩu trang vải.
Cô gái kia nhanh chóng bật đèn lên, tiến lại về phía giường bệnh, với chức trách của mình, cô y tá lên tiếng khuyên nhủ.
"Bệnh nhân Đường Tịnh Thi, nếu muốn xem ti vi xin mở điện, nếu không sẽ làm hại đến đôi
mắt đẹp của bạn đấy.
Mà còn nữa, đã gần giờ rồi, tốt nhất là không nên xem ti vi mới đúng chứ."
Đường Tịnh Thi hé môi, nở nụ cười nhạt, gật đầu với cô y tá nhiệt tình này.
Nhưng lần trong đôi mắt đẹp kia, có vài tia sáng không thể nắm bắt...!
Ti vi nhanh chóng được tắt cẩn thận.
Nhân viên y tá sau khi hoàn thành xong công việc của
mình cũng nhẹ nhàng bước ra bên ngoài.
Trước khi đi còn không quên chúc Đường Tịnh Thi một tiếng ngủ ngon.
cửa được đóng lại, trả lại cho căn phòng một màu tối tăm.
Trút ra một hơi thở dài không rõ tâm trạng...!Ngoảnh đầu về phía cửa sổ.
Bên ngoài kia là một bầu trời đầy sao.
Từ trên tầng cao này vừa hay có thể nhìn thấy một phần quang cảnh của thành phố xa lạ.
Đường Tịnh Thi đương nhiên biết, thương thế của mình cũng đã gần hồi phục, sau khi hồi phục hẳn, cô lại tiếp tục tìm về thành phố của mình đảm nhận nhiệm vụ được giao.
Đột nhiên trong lòng có chút trống rỗng không rõ nguồn gốc...!
Cả căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng nói của nữ nhân là tạp âm duy nhất.
Nữ nhân nói không nhiều, chỉ có vài chữ.
Sau đó lại trả về cho căn phòng không gian yên tĩnh vốn là của nó.
Vài chữ kia vang lên rất nhỏ, tựa như tiếng thì thào...!
"Tại sao nhỉ..."
Âu Minh Triết trở về biệt thự Âu gia là gần giờ đêm.
Bước vào phòng ngủ muốn nhìn Đàm Tiểu Ân một cái trước khi đi tắm, nhưng lúc đi vào lại thấy cô không có ở trong này.
Khẽ nhíu mày, cô gái ngốc này không biết đã ngủ gật nơi nào rồi?
Cứ mấy hôm lại có một đêm như thế này, Đàm Tiểu Ân không chịu ngủ trong phòng mà lại lăng xăng chạy vào phòng khác, không biết làm cái gì mà ngủ quên mất.
Mấy lần hắn lo lắng không thôi, tự bản thân phải lật tung cả Âu gia lên để tìm bóng dáng của vợ ngốc đem về phòng mình ôm ngủ.
Chậc lưỡi, haizzz, có lẽ đêm nay cũng như vậy rồi.
Hắn đành phải đi tắm trước, gội rửa mùi rượu trên người xong mới bắt đầu công cuộc đi tìm cô về.
Nói chứ ôm cô trong lòng, cảm nhận hơi ấm cùng mùi thơm thanh khiết mà cơ thể cô tản ra mới có thể ngủ, dường như đã trở thành thói quen của Âu Minh Triết mất rồi.
Đã là thói quen thì khó mà bỏ được, mà xem ra, Âu Minh Triết hắn cũng chẳng muốn bỏ làm gì.
.