Chẳng mấy chốc người kia đã đem Đàm Tiểu Ân đến một khu vực khác, môi trường tốt hơn.
Chóp mũi không hề ngửi thấy bất cứ mùi khó chịu nào.
Nhưng thủy chung vẫn khiến người khác cảm thấy rợn tóc gáy.
Ngày hôm đó vừa đi tới, Đàm Tiểu Ân đã nhìn thấy...!Có rất nhiều đứa trẻ giống như cô, vẻ ngoài xinh xắn dễ thương khác nhau, nhưng điểm chung của bọn họ đều có đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều.
Có vài người còn nhìn thấy vết thương dài ngoằn vẫn đang còn thấm máu qua lớp vải mỏng...
Đàm Tiểu Ân trông thấy vậy, trong lòng không khỏi run lên một cái.
Những đứa trẻ ở đây, bọn chúng đối với cô tương đối tốt, tuy không tốt như chị Nhu Nhi, nhưng so với cha mẹ còn tốt hơn gấp bội lần.
Bọn chúng nói, chỉ cần làm việc chăm chỉ sẽ được tha tội, cũng được ăn cơm.
Nhưng chỉ cần có ý định trốn chạy đều sẽ bị dây điện quất đến rướm máu xin tha mới thôi.
Nhiều người lúc đến đây còn khóc nháo, khóc đến sưng húp hai mắt, bọn chúng hỏi vì sao bé không khóc, bé không nhớ nhà sao? Đàm Tiểu Ân thật muốn đáp có, bé rất muốn khóc, nhưng bé không thể khóc.
Chị gái đã dặn bé, không thể để người bắt nạt mình nhìn thấy nước mắt của mình dễ dàng được.
Bởi vì, đối với chúng, nước mắt của bé sẽ bị xem như thành tựu mà không ngừng cười lớn...
Những gì chị nói, bé luôn nghe lời.
Chương
Những gì chị nói, bé luôn nghe lời.
Cho đến một hôm, vào nửa đêm, trong căn phòng nhốt bé xuất hiện thêm một người nữa, không phải là đứa trẻ nhỏ, cậu bé ấy có vóc dáng cao gầy, toàn thân đều là vết thương.
Người bên ngoài dường như chỉ tạm vứt cậu ấy lại đây sau đó lập tức khoá phòng đi mất.
Đàm Tiểu Ân bị đánh thức bởi tiếng động mở cửa kia.
Hai mắt mơ hồ nhìn về phía cửa.
Căn phòng cũng không hẳn quá tối, từng tia sáng vụn vặt truyền qua khung cửa cũng như chiếc đèn dây tóc nhỏ góc tường đã đủ để chiếu sáng cả căn phòng này, cũng tiện để bé nhìn thấy dung nhan của cậu bạn kia.
Trông thấy cậu bạn đó nằm dưới đất có vẻ khó khăn, Đàm Tiểu Ân lập tức muốn đi xuống để đưa cậu bạn lên giường của mình nằm.
Nhưng bé vừa đặt chân xuống giường, cậu bạn kia giống như nghe được động tĩnh lạ, lết cơ thể đã bị đánh cho kiệt sức dậy, đôi đồng tử màu hổ phách nheo lại nhìn vào góc phòng, tay cầm lên một viên đá vụn mà cậu vừa nhìn thấy lúc vào đây.
Song, khi nhìn thấy bóng dáng của cô gái nhỏ, hắn liền thả lỏng cơ thể, dựa lưng vào tường.
Thật may, chỉ là một đứa nhóc.
Chương
Thiếu niên kia cũng không chống cự được lâu, cơ thể đều suy kiệt, chẳng mấy chốc đã trượt theo đường bức tường.
Trông thấy cô bé sắp tiến lại gần chỗ mình, hắn dùng chút hơi tàn còn sót lại phát ra âm thanh từ cổ họng truyền đến, trong trẻo, lại vô cùng êm tai.
"Đừng có tiến lại gần đây! Muốn sống tiếp thì an phận ngồi một chỗ đi"
Sau đó, mí mắt nặng trĩu, cơ thể đã không chống cự được nữa mà dần dần mất đi ý thức.
Đôi chân nhỏ tò mò tiến lại, dường như không bị ảnh hưởng bởi câu nói đe doạ của thiếu niên.
Chẳng mấy chốc đã đứng trước mặt của thiếu niên này.
Bàn tay mềm mại ấm áp của trẻ nhỏ, múp míp toàn thịt cứ thế sờ đến hai má của cậu bé.
Hai mắt to tròn đen láy nhìn chòng chọc vào khuôn mặt đang ngủ kia.
"Anh trai nhỏ...!Tỉnh lên giường nằm đi, anh trai nhỏ?"
Vỗ vỗ tấm lưng của cậu bé, Đàm Tiểu Ân chợt cảm nhận được chất lỏng sền sệt thấm sau lớp áo mỏng.
Lần theo ánh sáng leo lét, bé nhìn thấy bàn tay của mình đã hoàn toàn bị chất lỏng màu đỏ thẩm kia bám vào.
Là máu...!Rất nhiều máu!
Chương
Lần đầu tiên chạm tới máu người, theo bản năng mà hai chân ngắn thụt lùi về sau.
Bên ngoài cửa lại phát ra tiếng động, Đàm Tiểu Ân lập tức trèo lên giường giả vờ ngủ, hai mắt vẫn hé một chút xem tình hình...!Vết thương của thiếu niên quá nặng rồi, không thể nhận thêm bất cứ loại đòn roi nào nữa.
Tuy không thể giúp ích nhiều, nhưng nếu tên kia có đánh anh trai nhỏ kia, bé cũng có thể đứng chắn một lúc.
Từ bên ngoài, hai bóng dáng cao lớn bước vào, tên đi trước quét ánh mắt qua một vòng, nhìn thấy Đàm Tiểu Ân đã ngủ thì ra lệnh cho tên phía sau tiến lại gần thiếu niên.
Hắn ta đứng dựa vào cánh cửa, nói một câu rồi lập tức rời đi.
" tỷ đấy, lo mà điều trị cho đàng hoàng."
"Vâng...!Tôi sẽ cố gắng hết sức."
Đàm Tiểu Ân sau đó hai mắt díu lại, chẳng mấy chốc cũng đã thiếp đi...
Thiếu niên kia trông vô cùng khó gần, những ngày sau đó đối với ai cũng một bộ dạng bất cần đời, không ai dám đến gần.
Đến tên cũng không nói cho ai biết.
Mọi người đều cho rằng thiếu niên kia bị câm, riêng chỉ có Đàm Tiểu Ân luôn cãi lại những người đó, anh trai nhỏ kia không hề câm.
Bởi vì bé đã nghe anh ấy nói.
Tuy giọng nói không có lực, nhưng vô cùng trong trẻo dễ nghe.
Chương
Thiếu niên kia trông vô cùng khó gần, những ngày sau đó đối với ai cũng một bộ dạng bất cần đời, không ai dám đến gần.
Đến tên cũng không nói cho ai biết.
Mọi người đều cho rằng thiếu niên kia bị câm, riêng chỉ có Đàm Tiểu Ân luôn cãi lại những người đó, anh trai nhỏ kia không hề câm.
Bởi vì bé đã nghe anh ấy nói.
Tuy giọng nói không có lực, nhưng vô cùng trong trẻo dễ nghe.
Mỗi lần như vậy, đôi đồng tử màu hổ phách của thiếu niên dừng lại nơi bé một chút, xong cũng không nói gì mà cất bước rời khỏi.
Cứ ngỡ rằng sau này Đàm Tiểu Ân sẽ không nghe thấy giọng nói của thiếu niên thêm một lần nào nữa.
Lại không ngờ, sẽ có một ngày thiếu niên kia chủ động nói chuyện với bé, không những thế còn hướng tới chỗ bé cười một tiếng.
.