Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
Chương 1018: Anh ta không chết
Đỗ Yến Oanh đưa tay kéo tay của con gái, vô cùng đau lòng ghê gớm: “Cẩm Sương, con đừng khóc, mẹ......!Mẹ nói thật, năm đó Tần Vô Đoan vì cứu con mà chết rồi, mẹ lại lạnh lùng mang con rời đi, lúc đó con mất trí nhớ, quên những chuyện này, cho nên, cái gì cũng không liên quan tới con cả, nhưng mà Tần Vô Đoan bởi vì con mà chết, con lại ngay cả một nén nhang cũng không có cách nào thắp cho nó, đây là trách nhiệm của mẹ, là lỗi của mẹ, mẹ tự biết có lỗi, nghiệp chướng nặng nề, con cũng đừng khuyên mẹ!”
Bạch Cẩm Sương khóc ra thành tiếng: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa, chúng ta xem xét chữa bệnh thật tốt được không, chuyện căn bản không phải là như mẹ nghĩ!”
Đỗ Yến Oanh cười, sắc mặt tái nhợt vô cùng: “Cẩm Sương, con đừng khóc, mẹ sẽ đau lòng, hiện tại mẹ chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, nói cho con sự thật, những năm này, bởi vì năm đó mẹ ích kỷ quyết định, thật ra trong lòng vẫn luôn áy náy, nhiều năm như vậy, trong lòng luôn luôn chưa từng dễ chịu, hiện tại tốt rồi, báo ứng tới, trong lòng mẹ thật ra cũng thản thiên!”
Bạch Cẩm Sương gắt gao nắm chặt tay Đỗ Yến Oanh, khổ sở trong lòng kiềm chế tới cực điểm: “Mẹ! Xưa nay con không biết trong lòng mẹ lại nghĩ như vậy!” Thật ra khi Đỗ Yến Oanh sinh bệnh, cô chưa từng nghĩ bệnh của Đỗ Yến Oanh có liên quan tới cảm của bà ta.
Người ta nói, tức giận có thể gây nên nhiều loại bệnh tật, nhưng khổ sở cùng tâm trạng tiêu cực cũng có thể gây nên các loại bệnh tật.
Năm đó, Đỗ Yến Oanh mất đi con gái nên cực kỳ bi thương, trong lòng oán trách chồng, cuối cùng ẩn nhẫn kiềm chế, không thể tiếp tục chờ ở nhà họ Tống được nữa, sau khi rời khỏi người yêu mình, những năm này chưa chắc bà ta đã có một ngày được vui vẻ chân chính”
Cho dù tìm được Bạch Cẩm Sương, bà ta vẫn oán hận
Tống Đình Nguyên, vẫn chưa thể hóa giải được......!những năm này tâm tình tiêu cực của bà ta có biết bao nhiêu.
Trước mấy ngày tra ra bệnh thiếu máu bất sản cấp tính, thật ra Bạch Cẩm Sương cũng đoán được nguyên nhân là do phương diện cảm xúc, chỉ là......!Điều cô phải làm chính là để mẹ mau chóng khỏe lên.
Nhưng Bạch Cẩm Sương không ngờ rằng mẹ mình vẫn còn day dứt về chuyện năm đó Tần Vô Đoan chết, bà ta sợ cô lại bị kích thích, cho nên dứt khoát quyết định mang cô rời khỏi thành phố Trà Giang, bởi vậy bà ta vẫn luôn tự trách về chuyện này.
Cô là biết Tần Minh Xuân chính là Tần Vô Đoan, thế nhưng mà Đỗ Yến Oanh thì lại không biết!
Hôm nay Bạch Cẩm Sương mới biết, bà ta vẫn luôn tự trách về chuyện Tần Vô Đoạn chết.
Bạch Cẩm Sương cùng người Nhà họ Tần bàn bạc xong, tất cả mọi người đều muốn giữ bí mật thân phận của Tần Vô Đoan, dù sao, chuyện linh qua xuyên qua quả thực quá ly kỳ!
Nhưng hôm nay nhìn dáng vẻ mẹ áy nảy tự trách, cô có chút thống khổ nhằm mắt lại: Mẹ, thật ra......!Tần Vô Đoan không có chết!”
Đỗ Yến Oanh nghe vậy, chớp mắt run lên một cái, lập tức bật cười: "Con bé ngốc, con không cần dùng những lời này an ủi mẹ, con thật sự không cần như vậy, vì để cho mẹ vui vẻ mà biên soạn một câu chuyện lừa mẹ, mẹ biết chuyện năm đó, chung quy là mẹ làm sai.......!
Bạch Cẩm Sương dùng sức cầm tay Đỗ Yến Oanh, đến cùng vẫn ích kỷ một lần: "Mẹ đừng để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy, được không? Con nói anh Vô Đoan không chết, anh ấy thực sự không chết, con không cần thiết dùng chuyện này lừa gạt mẹ, tại sao mẹ không suy nghĩ, nếu như anh Vô Đoạn thật sự chết, dì Mặc và chú Tần có thể đê con và Mặc Tu Nhân đi lĩnh giấy kế hôn sao? Cho dù quan hệ của con với Mặc Tu Nhân có tốt thì con trai cả của bọn họ cũng vì con mà chết, sợ rằng trong lòng họ không thể tiếp thu được!”
Cảm xúc của Bạch Cẩm Sương hơi mất khống chế, Đỗ Yến Oanh giật mình, giống như có chút trợn tròn mắt: “Thật......!Vô Đoan thật sự không chết?”
Ngoài cửa phòng bệnh, trái tim Tần Minh Lệ lập tức treo lên, không dám thở mạnh, trong lòng cảm thấy vô cùng kinh dị.
Cô ta biết rất rõ ràng, con trai cả của Tần Hạo và Mặc Tố Nhiên chết, cho nên sau khi bọn hắn nhìn thấy Tần Minh Xuân, cảm thấy hợp ý, cho nên mới nhận Tần Minh Xuân làm con nuôi.
Nhưng hôm nay cô ta nghe thấy cái gì, Bạch Cẩm Sương lại còn nói, Tần Vô Đoạn con trai cả của nhà họ Tần ở thành phố Trà Giang, thế nà lại không chết!
Nếu như đây là sự thật thì đây chính là một cái tin tức khiến cho người ta chấn kinh, phải biết, hình như năm đó Tần Vô Đoan bị người ta cắt đứt yết hầu, người như vậy......!Còn có thể cứu sống sao?” động.
Trong lòng Tần Minh Lệ có cảm giác hiếu kỳ và kích
Trong phòng bệnh, Bạch Cẩm Sương chăm chú nhìn Đỗ Yến Oanh: "Đúng vậy, anh Vô Đoan không chết!” “Vậy bây giờ nó ở đâu? Con cũng đừng nói với mẹ là cái người nhân bản lúc trước chính là Tần Vô Đoan, cái đó không tính!” Đỗ Yến Oanh nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy khó có thể tin, dù sao, năm đó Đàm Phi Vũ cũng tận mắt nhìn thấy Tần Vô Đoan chết.
Về phần một số chuyện của Tần Vô Đoan, sau khi Đỗ Yến Oanh nghe Bạch Cẩm Sương đề cập qua, bà ta chỉ cảm thấy hoang đường.
Bạch Cẩm Sương thấy Đỗ Yến Oanh bán tín bán nghi, nhắm hai mắt lại: "Con có thể nói cho mẹ, nhưng mà thân phận của anh Vô Đoan là bí mật, sau khi mẹ nghe xong thì trong lòng đừng áy náy nữa, nhưng mà sau khi nghe xong thì mẹ hãy quên hết đi, được chứ?”
Đỗ Yến Oanh chỉ cảm thấy con gái thần thần bí bí, cảm giác có chút kỳ quái.
Bà ta có chút nhíu mày: "Mẹ không phải là người thích nói lung tung, nhưng mà....!Con chắc chắn những chuyện này không phải là phán đoán đáy chứ?”
Bạch Cẩm Sương mở to mắt, bình tĩnh nhìn Đỗ Yến Oanh: “Mẹ, con rất tỉnh táo, không có phán đoán, những gì con nói đều là sự thật, con với Mặc Tu Nhân, còn cả dì Mặc và chú Tần cũng đều biết.”
Đỗ Yến Oanh không hiểu có chút khẩn trương: "Vậy tự dưng......!
Bạch Cẩm Sương cầm tay Đỗ Yến Oanh, có chút dùng sức: “Tần Minh Xuân chính là Tần Vô Đoan!”
Đỗ Yến Oanh hoàn toàn trợn tròn mắt: "Con nhóc con.....!Con đang nói bậy bạ gì đó, không phải Minh Xuân là đứa con nuôi mà chủ và dì con nhận nuôi sao? Làm sao lại biến thành Vô Đoan, mẹ biết ngay mà, chắc chắn là con đang nói hươu nói vượn”
Bạch Cẩm Sương lắc đầu, vẻ mặt kiên định: “Không! Con không có nói hươu nói vượn, con nói thật đó, con nói như vậy chắc chắn là mẹ không tin, nhưng đây chính là sự thật, sáu năm trước vào ngày anh Vô Đoan xảy ta chuyện, Tần Minh Xuân cũng không nay trượt chân ngã xuống núi, sau khi Tần Minh Xuân được cứu xong thì hôn mê hơn năm năm, đợi đến khi cậu ta tỉnh lại lần nữa thì linh hồn đã biến thành linh hồn của anh Vo Đoan, con biết chuyện này nói ra quá mức hoang đường, cho nên chúng ta không dám nói cho người bên ngoài, chỉ là......!Chúng ta là thật sự đã xác định thân phận của Tần Minh Xuân, mẹ phải biết, học thức và trải nghiệm của Tần Minh Xuân chân chính hoàn toàn khác hẳn anh Vô Đoan, cậu ta căn bản là không được đi học, thế nhưng hiện tại trên người lại thau đổi rất nhiều, thậm chí còn niết cả tiếng anh tiếng Pháp, còn cả thiên phú buôn bán nữa, đây đều là những thứ không cách nào gạt người được, mẹ hiểu không? Còn có một số thói quen nhỏ......!Không khác gì anh Vô Đoan, nếu như không phải xác nhận anh ta chính là anh Vô Đoan, con nghĩ......!Đến bây giờ chưa chắc dì Mặc đã tha thứ cho con, chuyện này, con không cần thiết phải nói dối mẹ, con chỉ hy vọng......!Mẹ biết chân tướng xong thì đừng áy náy nữa, đồng thời giúp con giấu diếm chuyện này, được không?”
Đỗ Yến Oanh nhìn chằm chằm vào Bạch Cẩm Sương, cảm giác giống như là đang nằm mơ: “Con nói......!Đây đều là......!Thật?
Nhìn bộ dáng kinh ngạc lại khó tin của Đỗ Yến Oanh, Bạch Cẩm Sương nghiêm túc gật đầu: “Đều là thật, con không cần thiết phải lừa mẹ, hiện tại mẹ đừng suy nghĩ lung tung nữa, chú tâm chữa bệnh, được không? Con với bố còn muốn sống thêm với mẹ nhiều năm nữa” Nghe thấy con gái nhỏ giọng cầu khẩn, hốc mắt Đỗ Yển Oanh đỏ lên, đi ra khỏi cảm xúc chấn kinh vừa nãy, khẽ gật đầu: "Được, mẹ đồng ý với con, sẽ không nghĩ lung tung nữa, cũng không áy náy nữa, chuyện này......!Mẹ biết là rất quan trọng, mẹ sẽ không nói với ai cả!” Đỗ Yến Oanh vừa nói xong thì ngoài cửa vang lên tiếng của Tần Minh Xuân: “Tần Minh Lệ, chị đứng ở chỗ này làm gì?".