*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bạch Cầm Sương không ngờ Đàm Phi Vũ lại cố chấp như vậy.
Mắt cô trở nên long lanh, càng ngày càng đỏ: “Phi Vũ, em biết không, chị không muốn nhìn thấy em buồn nên mới qua đây tìm em, chị thật sự không ngờ em sẽ nói như vậy với chị.
Có phải em nghĩ là sau khi chị nhớ ra mọi chuyện trước đây, cả đời này sẽ không còn thích em nữa phải không? Chị cho em một vị trí chính là đang hại em, chẳng lẽ em đã quên, chị là vì bố của bé Bông Vải xảy ra chuyện nên mới mất trí nhớ có chọn lọc sao? Người kia có sức ảnh hưởng lớn như vậy, chị không tin trong lòng chị có người đó mà vẫn có thể xem em là người yêu, em ở bên cạnh chị làm người yêu của chị không phải tốt sao?”
Đàm Phi Vũ nghe Bạch Cẩm Sương nói, không thể nào chấp nhận được người gọi là bố của bé Bông Vải.
Lúc trước, bố anh và dì Đỗ đã nói dối Bạch Cẩm Sương, sợ cô nhớ ra chuyện lúc trước, nên nói là bởi vì trước đây bố của bé Bông vải xảy ra chuyện, không chịu nổi đã kích nên cô mới mất trí nhớ.
Nhưng sự thật như thế nào thì Đàm Phi Vũ biết rất rõ, đúng là bởi vì Tân Vô Đoan chết, cho nên bọn họ nhận tiện hủy diệt sự tồn tại của Mặc Tụ Nhân.
Nhưng nếu Bạch Cẩm Sương nhớ tới Mặc Tu Nhân, biết Mặc Tu Nhân chính là bố của bé Bông Vải thì sao?
Lúc ấy, Mặc Tu Nhân chắc chắn sẽ ở bên cạnh cô ấy, Bạch Cẩm Sương còn có thể chấp nhận cậu ta sao?
Đàm Phi Vũ cảm giác mình chưa bao giờ khó chịu như vậy, dù trước đây cậu ta biết Bạch Cẩm Sương có thể không thích mình, cũng sẽ không khó chịu như vậy.
Nhưng sau khi Mặc Tu Nhân xuất hiện, mọi hành vi của cậu ta đều bất thường, thật ra cậu ta cũng biết điều đó, bởi vì chỉ cần nhìn thấy Mặc Tu Nhân, hình như Bạch Cẩm Sương càng ngày càng cách xa cậu ta.
Đàm Phi Vũ nhắm mắt lại, dựa vào trên sô pha: “Cẩm Sương, chị đi đi, em muốn yên tĩnh một mình!”
Bạch Cầm Sương muốn đánh tan thứ tình cảm không thực tế của Đàm Phi Vũ dành cho mình, nhưng cuối cùng cô lại không muốn làm tổn thương Đàm Phi Vũ.
Nhưng nhìn Đàm Phi Vũ khó chịu như vậy, cô lại không nghĩ mình họa đơn vô chí, làm cậu ta càng khó chịu!
Cô cắn môi: “Vậy em nghỉ ngơi đi!”
Bạch Cẩm Sương vừa đi, Đàm Phi Vũ khó chịu duỗi tay che mặt, ở trong mắt người khác cậu ta rất thân cận với Bạch Cẩm Sương, nhưng sự thân cận này lại làm mất đi cơ hội làm người yêu của Bạch Cẩm Sương.
Cậu ta không ngốc, Bạch Cẩm Sương có thể cho cậu ta tình thân, không thể cho cậu ta tình yêu, nhưng thứ cậu ta muốn lại là tình yêu!
Đàm Phi Vũ chưa bao giờ căm thù bản thân mình như vậy, thì bản thân mình nhỏ tuổi hơn Bạch Cầm Sương, bị cô coi là em trai, căm thù bản thân sao lại gặp Bạch Cẩm Sương trễ như vậy.
Thật ra Đàm Phi Vũ cũng biết Tân Vô Đoan và Mặc Tu Nhân là hai anh em, vì Bạch Cẩm Sương mà bất hòa.
Nếu cậu ta biết, Tân Vô Đoan thật ra đã gặp Bạch Cẩm Sương trước, cũng từng yêu thầm cô, nhưng cuối cùng vẫn là bại dưới tay Mặc Tu Nhân, cậu ta sẽ hiểu ra việc tuổi tác hay gặp nhau sớm hay muộn không quan trọng, đó không phải là lí do khiến hai người có thể ở bên nhau hay không.
Hai người yêu nhau, giống như là định mệnh vậy, thiên thời địa lợi nhân hoà, thiếu một thứ cũng không được, vận mệnh tạo nên duyên phận.
Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương gặp nhau, không sớm cũng không muộn, nhưng là lúc Bạch Cẩm Sương cần nhất, lúc tình cảm của Bạch Cẩm Sương trưởng thành nhất để có thể đảm nhận mọi quyết định của mình, Mặc Tu Nhân và Bạch Cẩm Sương gặp nhau, yêu nhau!
Tình cảm của họ có những chông gai và trắc trở, nhưng tình yêu của họ chín chắn và bền chặt, nồng nàn và lãng mạn, nếu không có sự vô thường của thế gian, tai nạn của Tân Vô Đoan, Bạch Cẩm Sương mất trí nhớ có chọn lọc, thì không gì có thể chia cắt được họ.
Nhưng mà, dù sao đã lâu như vậy, Bạch Cẩm Sương mất trí nhớ, cũng khó có thể chấp nhận một người khác, mà Mặc Tu Nhân, trước sự bốc hơi của Bạch Cẩm Sương suốt 6 năm, cũng không thể đi tìm người khác.
Thậm chí sau 6 năm, họ vẫn gặp nhau.
Đàm Phi Vũ bây giờ còn không biết lúc trước Bạch Cẩm Sương có thể gạt bỏ tình cảm thầm kín của Tân Vô Đoan, nhưng đối với Mặc Tu Nhân, dù cho cô có mất trí nhớ, nhưng tình cảm của cô dành cho Mặc Tu Nhân lại khắc vào xương cốt, không thể nào tan biến.
Bởi vì không hiểu được, cho nên Đàm Phi Vũ mới không cam lòng, cậu ta từ bỏ trong luyến tiếc, chỉ có thể một mình ôm đau đớn.
Bạch Cẩm Sương trở về nhà, nhìn thấy Tần Minh Huyền đang làm bài tập.
Nhìn thấy mẹ về, Tần Minh Huyền ngẩng đầu hỏi: “Mẹ, mẹ làm sao vậy?”
Bạch Cẩm Sương bất giác nhận ra mình đang mang theo cảm xúc vừa rồi với Đàm Phi Vũ về nhà, cô nhanh chóng nở nụ cười, lắc đầu: “Mẹ không sao, chỉ là nhớ ra một số chuyện, Bông Vải không cần lo lắng cho mẹ!”
Tần Minh Huyền gật đầu, chớp chớp mắt: “Mẹ, chú Mặc nói ăn cơm xong sẽ cho con một món đồ chơi, con có thể nhận không?”
Bạch Cẩm Sương ngẩn người, có chút kinh ngạc: “Con thật sự thích chủ Mặc sao?”
Tần Minh Huyền suy nghĩ: “Chẳng lẽ mẹ không thích chú ấy sao?”
Bạch Cẩm Sương sửng sốt: “Không phải, mẹ không có ý đó, chỉ là mẹ cảm thấy...con với chủ Mặc mới gặp nhau vài lần, sao con lại thân thiết với chú ấy như vậy?”
Nói thật, nhìn con trai và Mặc Tu Nhân nói chuyện thì thầm, cười khúc khích Bạch Cẩm Sương có một cảm giác rất lạ.
Tần Minh Huyền chép miệng, nói vô cùng rõ ràng: “Bởi vì lúc trước chủ Mặc đã cứu con, hơn nữa, chú Mặc còn đưa con đi chơi, đưa con đi ăn cơm, đối xử với con rất tốt!”.
Bạch Cẩm Sương nhìn Tần Minh Huyền, tâm trạng có chút phức tạp, người đối xử tốt với cậu bé đâu chỉ có Mặc Tu Nhân, nhưng cô chưa bao giờ thấy con trai mình thích người khác nhiều như anh ấy!
Tân Minh Huyền rất thích Mặc Tu Nhân, người sáng suốt đều có thể nhìn thấy, cảm giác vui vẻ hiện rõ trên gương mặt cậu bé.
Bạch Cẩm Sương suy nghĩ rồi nhẹ nhàng xoa đầu Tân Minh Huyền: “Nếu thích chú ấy, con có thể tìm chủ ấy để chủ ấy đưa đi chơi, quà của chú ấy con cũng có thể nhận, nhưng cũng phải có quà lại cho chú ấy, đây là sự lễ phép, Bông Vải yên tâm, mẹ sẽ không can thiệp vào mối quan hệ cá nhân của con đâu!”.
Dù sao thì Mặc Tu Nhân cũng rất thích Tần Minh Huyền, bây giờ lại còn ở đối diện, Bạch Cẩm Sương muốn ngăn cản Tần Minh Huyền tìm Mặc Tu Nhân chơi cũng không được hay cho lắm, chỉ cần Mặc Tu Nhân không làm ảnh hưởng gì đến con trai cô, cô cũng sẽ không tùy tiện ngăn cản.
"Bạch Cẩm Sương: Không phải là do hôm qua tớ mới từ nơi khác về sao, cậu không biết lần này mệt như thế nào đâu, tớ cũng không ngờ đường đi tới đó quá trắc trở, một lời khó có thể diễn tả được!"
"Tề Bạch Mai: Sau cậu không để người khác đi, tự mình đi làm gì chứ!".
"Bạch Cẩm Sương: Đương nhiên là không được, tớ không thể so sánh với công ty lớn như cậu được, của tớ chỉ là một công ty nhỏ, nếu không tự mình đi đến đó, tớ cảm thấy không đủ thành ý!".