Vợ Ơi Cả Thế Giới Chờ Người Ly Hôn

chương 702: nói ngắn gọn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc này, điện thoại di động của Bạch Cẩm Sương vang lên, Bạch Cẩm Sương nhìn sang thì thấy nhóm bạn thân giữa cô và Lâm Kim Thư với Tề Bạch Mai có tin nhắn

Cô mở Zalo.

Tề Bạch Mai: “Lâm Kim Thư, Cẩm Sương, tớ xin lỗi đã làm các cậu lo lắng, lúc trước điện thoại tớ bị mất sóng.

Khi nãy rảnh mới có thời gian xem điện thoại, thấy các cậu gọi tớ mấy lần liền thật ngại quá!”

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

Lâm Kim Thư: “Ngại ngùng cái gì.

Mối quan hệ giữa chúng ta là gì chứ, nhưng tại sao cậu lại không thể liên lạc hoặc gửi tin nhắn? Cậu đang ở thành phố Tây Hải một mình.

Tình hình này rất đáng lo ngại!”

Tề Bạch Mai: “Ừm, sau này tớ nhất định sẽ để ý!”

Bạch Cẩm Sương: “Có chuyện gì xảy ra với cậu không? Tại sao không có tín hiệu điện thoại di động?”

Tề Bạch Mai: Vấn đề này...là một câu chuyện dài!”

Bạch Cẩm Sương: “Thế thì nói ngắn gọn lại!”

Tề Bạch Mai: ".."

Lâm Kim Thư: “Cái gì? Có điều gì không thể nói ra? Cẩm Sương và tớ đã không thể liên lạc với cậu từ hôm qua, rất lo lắng đấy!”

Tề Bạch Mai: “Chẳng phải tớ đã nói trước với các cậu rằng Vân Thành Nam vẫn luôn đi cùng tớ sao? Anh ấy đã từ chức trưởng khoa của bệnh viện Việt Đức và theo tớ đến thành phố Tây Hải!”

Bạch Cẩm Sương: “Chúng tớ có thể đoán được điều này!”

Tề Bạch Mai: “...Được rồi, anh ấy luôn đi cùng tớ, nhưng tớ không biết tớ đang làm gì ở thành phố Tây Hải trong khoảng thời gian này.

Tớ đã nói với các cầu trước đó rằng tớ muốn chuyển công ty và chuyển đến thành phố Trà Giang, kết quả, có rất nhiều người trong công ty phản đối điều này!”

Bạch Cẩm Sương: “Đây là chuyện bình thường, sau khi công ty phát triển, việc chuyển đi nơi khác không phải là điều dễ dàng!”

Tề Bạch Mai: “Tớ không phải là muốn chuyển công ty một cách tùy tiện.

Tớ đã lên một kế hoạch rất chi tiết.

Sau khi công ty chuyển đến thành phố Trà Giang, tớ còn có kế hoạch mở một công ty dành cho người nổi tiếng trên Internet.

Tớ không chỉ phải có nhiều xác nhận khác nhau, mà còn phải giúp quảng bá các bài báo trực tuyến của tập đoàn Mervin.

Hiện nay, luồng quảng cáo bài viết trực tuyến của các phần mềm video khác nhau là khá lớn.

Tớ luôn tìm kiếm các công ty nổi tiếng khác trên Internet để giúp quay video và tiêu thụ lưu lượng truy cập.

Hơn nữa, tớ cũng có thể tự mình bồi dưỡng những người nổi tiếng trên mạng chuyên giới thiệu tiểu thuyết, chuyên giúp trang web của chúng tớ giới thiệu sách.

Lần này chuyển công ty, tớ cũng muốn tổ chức lại công ty, cũng không bỏ lỡ ngọn gió các video ngắn, dùng nó để đưa tập đoàn Mervin lên một tầm cao hơn, các cậu hiểu không?”

Lâm Kim Thư: "Cậu có ý tưởng này, tớ ủng hộ cậu!”.

Bạch Cẩm Sương: “Tớ có thể hiểu được, nhưng mà trước đây tớ không nhìn thấy, cậu vẫn có tham vọng này, và cậu muốn tổ chức lại công ty và thành lập một công ty những người nổi tiếng trên Internet!”.

Tề Bạch Mai: “Đây chỉ là một phần trong kế hoạch của tớ.

Một khi chuyển công ty với quy mô lớn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cơ cấu bên trong.

Còn rất nhiều việc phải làm.

Lúc này, năng lực cao hay thấp rất dễ để nhìn ra.

Tớ muốn nhân cơ hội này thanh lọc những con sâu trong công ty!”.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

Lâm Kim Thư: “Vậy...nó có liên quan gì đến việc điện thoại của cậu không có tín hiệu không?”

Bạch Cẩm Sương: “Câu hỏi tương tự!”.

Tề Bạch Mai: “...À, tớ hơi lạc đề.

Vậy đó.

Hôm qua, công ty chúng tớ đã tổ chức một cuộc họp cấp trung và cấp cao để bàn về việc chuyển trụ sở công ty.

Sự tán thành và không đồng ý bằng nhau.

Tớ gặp rắc rối với những cuộc cãi vã của họ, và lời cuối cùng đã được quyết định.

Dù muốn hay không, tớ cũng sẽ bắt đầu chuyển công ty.

Ban đầu, tớ chỉ muốn tỏ thái độ và để những người đó an phận một chút.

Tuy nhiên, Tớ không ngờ...họ thực sự làm điều đó vì lợi ích và ra tay với tớ!”.

Bạch Cẩm Sương: “Cậu càng quyết tâm, cậu sẽ càng cho họ thấy được sự quyết tâm ra tay với một số người trong công tý, có thể nói nếu cậu động vào chiếc bánh của họ, chắc chắn họ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu!”

Lâm Kim Thư: “Chuyện gì xảy ra sau đó? Họ đã thực sự làm điều đó với cậu?”

Tề Bạch Mai: “Sau cuộc họp, tớ đi làm ngay, tớ thấy Vân Thành Nam đi theo xe tớ, nên tớ cố ý lái xe đến rìa thành phố Tây Hải, một đoạn tương đối hẻo lánh, vòng lại với anh ta, tớ thấy anh ấy đi theo sau một cách ngốc nghếch.

Ở đằng sau không biết rằng tớ đã thấy anh ấy, trong lòng không khỏi ngán ngẩm, lúc sau đáng lẽ anh ấy nên để ý và đậu xe bên lề đường.

Tớ lái xe vòng đi vòng lại hai lần và cảm thấy nhàm chán, vì vậy tớ đã ra khỏi xe và gõ cửa xe anh ấy, lúc này anh ấy mới có phản ứng, nhưng, may mắn thay, lúc đó tớ lại lên xe của anh ấy!”

Bạch Cẩm Sương: “Các cậu nói rõ rồi chứ?”

Lâm Kim Thư: “Nói chuyện đừng có một người khác!”

Tề Bạch Mai: “Sao có thể chứ? Chúng tớ nói vài câu.

Kết quả là chiếc xe tớ đang đậu bên đường bị ai đó đâm trực diện, lăn qua lăn lại trên đường.

Nếu tớ ở trong xe lúc đó không chết thì cũng tàn phế, tớ vốn muốn xuống xe đi tới chỗ người đâm hỏi, đến bên cạnh liền thấy bọn họ xông tới, phong cách quần áo một màu đen! Vân Thành Nam lúc đó nhận thấy có điều gì đó không ổn liền lái xe đưa tớ đi thật nhanh nhưng không ngờ họ nhìn thấy mặt tớ và đuổi theo, sau đó tớ và Vân Thành Nam bỏ xe đi vào khu rừng mưa nhiệt đới và trốn được bọn chúng!”

Bạch Cẩm Sương: “Sau khi vào rừng nhiệt đới, điện thoại di động không có tín hiệu, đúng không?”

Tề Bạch Mai: “Ừm!”

Lâm Kim Thư: “Tớ cứ cảm thấy, khi cậu thoát khỏi mối nguy hiểm, nhưng cậu lại không vui lắm?”

Tề Bạch Mai: “Vân Thành Nam vì cứu tớ mà bị rắn độc cắn!”

Nghe thấy vậy, Bạch Cẩm Sương lập tức nghĩ đến hôm cô đi ăn tối với Lâm Kim Thư và Tề Bạch Mai vào ngày hôm đó, và nhận thấy rằng họ đang bị theo dõi, cuối cùng để Tề Bạch Mai và Lâm Kim Thư đi trước, và tự mình đi gặp những người theo dõi bọn họ.

Nghĩ đến người đàn ông dịu dàng như ngọc kia bước tới giải cứu Tề Bạch Mai, Bạch Cẩm Sương liền có một cảm giác rất khó tả.

Bạch Cẩm Sương: "Anh ấy ổn chứ?”

Lâm Kim Thư: “Bây giờ anh ấy thế nào?”

Tề Bạch Mai xúc động khi xem tin nhắn hai người bạn thân cùng gửi đến.

Tề Bạch Mai: “Bây giờ tớ đang ở bệnh viện.

Bác sĩ kiểm tra và nói rằng anh ấy đã xử lý đúng cách và nọc rắn không lây lan.

Nó hơi độc và làm tê liệt thần kinh.

Ngoài ra, anh ấy mất máu quá nhiều và ngất xỉu.

Tuy nhiên, độc tính, các kháng thể của cơ thể con người cũng có thể chống lại! Bác sĩ truyền dịch cho anh ấy và nói rằng anh ấy sẽ sớm tỉnh lại, tớ bây giờ đang ở bên.

giường chăm sóc anh ấy, khi anh ấy khỏe lại, tớ nhất định sẽ không bỏ qua cho đám người kia ở công ty!”

Bạch Cẩm Sương: “Bị rắn cắn, trong cơ thể có độc tính tớimgwebtruyen.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio