*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi Bạch Cẩm Sương nói ra điều này, giống như một liều kích thích nói ra hết tất cả những câu chuyện trong bộ nhớ của cô: “Trong những năm này, không thể không nói quá rằng tôi đã trở thành một siêu nhân toàn năng.
Trước đây tôi không biết nấu ăn, nhưng khi mẹ tôi có việc phải đi ra ngoài, tôi chỉ có thể dẫn Bông Vải đi ăn bên ngoài, một hai lần còn được, nhưng bản thân tôi cảm thấy càng ngày càng xót xa, tôi càng có quyết tâm học nấu ăn, sau này không chỉ có Bông Vải mà cả những người trong trường quay cũng thích ăn những món của tôi nấu.
Ngoài ra còn có Minh Huyền Studio, mục đích ban đầu thành lập cũng là để kiếm tiền, vì Bông Vải bị bệnh hen bẩm sinh, mặc dù chú Đàm...tức là chủ hàng xóm có thể chữa bệnh cho con nhưng mấy loại thuốc uống thì đắt lắm.
Để giúp con chữa trị bệnh tật, vì thế nên tôi đã mở ra studio này”
“Có thể anh không biết, vào thời gian đầu, Minh Huyền studio không quá nổi tiếng.
Tôi cần phải tự mình bắt đầu điều hành công việc kinh doanh.
Những người khác tin tôi, nhưng họ có thể không tin những người làm trong studio.
Khi tôi mới bắt đầu công việc về kinh doanh, tôi đã rất lúng túng trước tất cả các đối tác, bối rối và ngại ngùng với tất cả loại người, bọn họ chỉ là đang tìm kiếm những địa điểm khác nhau tốt hơn để nói về chuyện hợp tác.
Họ chơi golf thì tôi cũng phải chơi, họ đua ô tô thì tôi phải chạy theo vài vòng.
Xét cho cùng thì trong kinh doanh chính là như vậy.
Chúng ta phải học cách để trở thành một vị khách đủ tiêu chuẩn.
Đúng rồi, còn có cả mạt chược nữa.
Tôi không biết chơi mạt chược.
Sau này, tôi học cách ghi bài và tôi biết cách cho người khác ăn bài, cũng biết được khi nào thì tôi nên thắng và khi nào thì tôi nên thua.
Lúc mới thành lập Minh Huyền studio tôi thực sự rất sợ, sau này tôi lại học được rất nhiều điều, không cần biết có cái gì hữu ích hay không thì mình cũng cứ học vì studio này có thể giúp tôi kiếm tiền mua thuốc cho Bông vải.
Tôi muốn nuôi Bông vải và giúp con chữa lành bệnh.
Tôi cũng không muốn dựa dẫm vào ai, tôi rất muốn cho con một cuộc sống tốt đẹp nhất!”
Bạch Cẩm Sương vừa nói vừa nghĩ đến chuyện trước đây, khóe miệng không khỏi nhếch lên cảm thán.
Có một số chuyện, lúc xảy ra thì có hơi cay đắng, nhưng sau khi những chuyện đó trôi qua rồi thì nó cũng không hẳn là những kỷ niệm tồi tệ lắm.
Đương nhiên, Đỗ Yến Danh mặc dù cũng giàu có nhưng cả đời này làm sao có thể dựa mãi vào Đỗ Yến Oanh được, Đỗ Yến Oanh cũng sẽ có lúc già đi, khi đó cô phải dựa vào năng lực của bản thân để che mưa chắn gió cho Tần Minh Huyền.
Nghe những lời nói của Bạch Cẩm Sương, trái tim Mặc Tu Nhân đau đớn dữ dội, cứ như bị một con dao cùn cưa qua cửa lại.
Anh nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc thấp giọng nói: “Sau này, mọi chuyện trong tương lai sẽ càng tốt đẹp hơn!”
Trong lòng anh thầm nói, sau này...tôi sẽ bảo vệ em thật tốt, sẽ không để cho em bị ai ức hiếp nữa cả!
Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân quá mức nghiêm túc, làm cho Bạch Cẩm Sương cảm thấy hơi bối rồi một chút.
Cô đột nhiên đứng lên vội vàng nói: “Tổng giám đốc Mặc, thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi phải về xem Bông vải như thế nào đây!”.
Bạch Cẩm Sương nói xong liền nhanh chóng xoay người rời đi, giống như sau lưng đang có một con sói đuổi theo cô vậy.
Nhìn dáng vẻ hoảng sợ rời đi của Bạch Cẩm Sương, một tia sáng lóe lên dưới ánh mắt của Mặc Tu Nhân, nhưng anh cũng không ngăn cô rời đi.
Cùng thời gian đó tại Bệnh viện trung ương thành phố Tây Hải.
Khi Vân Thành Nam tỉnh dậy, Tề Bạch Mai đã âm thầm đi vào phòng bệnh cùng với bữa tối.
Cô ấy nhìn thấy Vân Thành Nam đã mở mắt, sắc mặt tái nhợt, nhìn trông có chút yếu ớt, nhanh chóng đặt đồ ăn xuống, giọng nói hưng phấn: “Anh tỉnh rồi!”
Vân Thành Nam hơi hơi nhíu mày: “Chúng ta làm sao mà đến bệnh viện vậy?”
Anh ta nhớ buổi sáng thức dậy cùng Tề Bạch Mai đi ra khỏi khu rừng nhiệt đới, sau đó thì hai người gặp một con rắn độc, để bảo vệ Tề Bạch Mai, anh ta đã không nghĩ nhiều về việc bản thân sẽ gặp nguy hiểm, anh ta đã bị một con rắn độc cắn, anh ta rất sợ rằng chất độc sẽ lan truyền nên đã ngay lập tức cắt đi miếng thịt ở bắp chân mình.
Anh ta biết rằng mình sẽ rất dễ bị mất máu và hôn mê, nên anh ta đã cố gắng hết sức để làm cho mình tỉnh táo, sau cùng, anh ta lại không nghĩ được rằng Tề Bạch Mai lại có thể mang anh bước ra khỏi khu rừng nhiệt đới trong tình trạng bất tỉnh.
Chỉ đáng tiếc là nọc rắn vẫn còn sót lại một chút trong cơ thể, cộng với mất máu quá nhiều, cuối cùng anh ta đã ngất đi trong tình trạng hôn mê.
Vân Thành Nam thật không thể tưởng tượng làm thế nào Tề Bạch Mai lại có thể mang theo anh ta rồi thoát ra trong tình huống như vậy.
Tề Bạch Mai đang im lặng đặt bữa tối xuống: “Chúng ta đã gặp một người nổi tiếng trên mạng chuyên ghi lại cuộc sống trong rừng rậm, Anh ấy là một cựu chiến binh.
Anh ấy đã giúp em chở anh ra ngoài, còn giúp chúng ta tìm xe và đưa anh đến bệnh viện nữa!”
Nghe được những lời này Vân Thành Nam rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm, trong vô thức nhìn về phía chân của Tề Bạch Mai: “Chân của em như thế nào rồi?”
Anh nhớ rằng bàn chân của Tề Bạch Mai đã bị trầy xước nghiêm trọng bởi cành và lá trong rừng mưa nhiệt đới.
Tề Bạch Mai không ngờ rằng anh ta bị thương nặng như vậy, vừa tỉnh lại, không cần hỏi bản thân mình như thế nào, anh ta vẫn nhớ đến cái chân của mình.
Ánh mắt của cô ấy nhất thời đỏ bừng lên: “Chân của em chỉ bị thương ngoài da thôi, làm sao có thể nghiêm trọng như vậy, mà anh mới là người nghiêm trọng hơn.”
Tề Bạch Mai nói thầm, cũng không nhịn được quay đầu lại, sợ rằng Vân Thành Nam sẽ nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của mình.
Vân Thành Nam cảm thấy đau khổ nói: “Bạch Mai, đừng buồn nữa, anh không sao mà, không phải bây giờ anh đã tỉnh lại rồi à!”
Tề Bạch Mai lặng lẽ cắn môi, trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, trong lòng lại càng cảm thấy khó chịu hơn.
Anh ta đang lo lắng cho chính mình, nhưng tại sao lại không nghĩ tới, cô cũng rất lo lắng cho anh ta!
Vân Thành Nam thấy Tề Bạch Mai đang càng lúc càng buồn hơn, nhanh chóng đổi chủ đề: “Bạch Mai, không phải em nói rằng chúng ta từ trong rừng nhiệt đới đi ra, đều là nhờ người nổi tiếng trên mạng đó sao? Ngày mai chúng ta đi cảm ơn anh ta nhé!”
Tề Bạch Mai im lặng nghe thấy điều này, sự chú ý thực sự chuyển sang một hướng khác.
Cô nhìn Vân Thành Nam tức giận nói: “Anh đều đã bị thương thành như vậy rồi, còn có thể làm gì!”
Vân Thành Nam cười đầy bất lực: “Vết thương của anh cũng không nghiêm trọng như em nghĩ đâu, em đừng quên, bản thân anh cũng là bác sĩ, chỉ bị cắt đi một miếng thịt chứ không phải cắt đi một khúc xương!”
Tề Bạch Mai nghe anh ta nói vô cùng bình tĩnh, ánh mắt tức giận thoáng chốc lại đỏ lên: “Anh còn nói nữa, vết thương của anh lớn như vậy, bác sĩ nói vết thương của anh cần rất nhiều thời gian mới có thể lành lại.
Trong khoảng thời gian này anh không thể chạy cũng không thể đi được!”
Vân Thành Nam nghe vậy thì im lặng nhìn Tề Bạch Mai, giọng
Nghĩ đến đây, Tề Bạch Mai nhắm mắt im lặng nói: “Anh đừng lo lắng, anh đã khỏi bệnh rồi, tôi cũng sẽ chăm sóc cho anh.
Tôi sẽ chăm sóc cho anh cả đời!”
Vân Thành Nam khuôn mặt ấm áp như ngọc, cười đến lưu
.