*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Annie nói: “Thật khó nói, không biết nhiều về người này!”
Sau đó cô ấy nói: “Chỉ có điều, cô vừa mới nói cùng nhau xuống hoàng tuyền.
”
Bạch Cẩm Sương cười cười: “Cô không cần quá để ý cái này, tôi chính là nói cho Dư Thiên Thanh kia nghe, có Mặc Tu Nhân, tôi không cần cùng người nhà bọn họ cùng nhau xuống hoàng tuyền!”
Annie có chút ngạc nhiên, mấy ngày trước Bạch Cẩm Sương đối với Mặc Tu Nhân còn tương đối mâu thuẫn!
Cô ấy nói: “Cô không sợ Mặc Tu Nhân sao?”
Bạch Cẩm Sương nghĩ đến cái ôm tối hôm qua khẽ cười một tiếng: “Vì sao phải sợ?”
Annie có vẻ phức tạp: “Vậy cô có tin anh ta không?”
Con ngươi Bạch Cẩm Sương lóe lên: "Tin tưởng? Có lẽ là tin tưởng, tôi cảm thấy anh ấy không có ác ý với tôi!”
Nói xong cô còn nhịn không được cười cười.
Annie có chút mờ mịt, cô ấy làm sao cảm giác được Bạch Cẩm Sương giống như bị bệnh thần kinh đây?
Giữa trưa, chuyện của Vụ Điệp An đột nhiên có sự đảo ngược đán kinh ngạc.
Cảnh sát được cho là đã nhận được một cuộc trò chuyện ghi âm nặc danh, qua cuộc đổi thoại xác định được thuộc về bốn người, bao gồm hai con trai của nhà họ Vũ, Vũ Minh Lượng và Vũ Minh Quang, còn có Lưu Ngọc Hoa của trang sức đá quý Phong Hoa, và người chết là Vu Điệp An.
Cảnh sát căn cứ vào tin tức ghi âm, ra lệnh khám xét trực tiếp vào nhà họ Vũ, đi thẳng đến góc tường phía tây biệt thự nhà họ Vũ.
Sau đó, họ ở vị trí góc tường đào ra một xác chết, chính xác là người chết Vụ Điệp An, từ đó hoàn toàn có thể xác định nội dung của bản ghi âm hoàn toàn đúng sự thật.
Chỉ trong một giờ ngắn ngủi ba người Vũ Minh Lượng, Vũ Minh Quang và Lưu Ngọc Hoa lần lượt rơi vào lưới.
Bởi vì có liên quan đến giết người nên ba người này nếu bị kết án sợ là một người cũng không thoát được.
Lúc Bạch Cẩm Sương nghe được tin tức này quả thật tương đối rung động, cô không nghĩ tới, Vũ Minh Lượng lại giết vợ ông ta, cô không biết nên nói Vũ Minh Lượng là người can đảm hay cái gì khác, giết người xong còn dám giả mạo hiện trường báo cảnh sát, đúng là nhân tài.
Cuối cùng cô cũng hiểu được cảm giác kỳ quái lúc trước đến từ đầu.
Vũ Minh Lượng có thể cùng Lưu Ngọc Hoa lăn lộn lâu như vậy, vợ ông ta không đến mức thủy chung không biết gì cả, cũng bởi vì chuyện đội mũ xanh bị làm loạn lên khiến cho mất mặt cho nên đi tự sát, nghĩ như thế nào cũng đều cảm thấy không đến mức!
Tóm lại, nếu muốn người ta không biết trừ phi mình đừng làm.
Chuyện này đối với Bạch Cẩm Sương mà nói, nghe một lỗ tại này đi ra lỗ tại khác, nhưng mà đối với một số người mà nói cũng không phải nghe đơn giản như vậy.
Trong phòng bao của Ôn Nguyệt Các, Lưu Oanh Oanh nhìn Dư Thiên Thanh: “Chị Thiên Thanh, em muốn từ chức khởi trang sức đá quý Phong Hoa!”.
Lúc trước, Dư Thiên Thanh lừa Lưu Oanh Oanh thay cô ta chịu tội, sau đó sắp xếp cô ấy đến trang sức đá quý Phong Hoa, bên kia cô ta có một người bạn quan hệ không tồi, cho nên rất dễ dàng sắp xếp công việc cho Lưu Oanh Oanh.
Chẳng qua Lưu Oanh Oanh rốt cuộc là người có “vết nhơ” nên Dư Thiên Thanh không nghĩ tới cô ấy lại muốn chủ động từ chức.
Dư Thiên Thanh hơi nhíu mày: “Cho dù Lưu Ngọc Hoa bị bắt, trang sức đá quý Phong Hoa cũng có phó tổng giám đốc gánh rồi, cũng không có khả năng bắt Lưu Ngọc Hoa, nếu không trang sức đá quý Phong Hoa sẽ cùng phá sản! Cô từ chức để làm gì?”
Lưu Oanh Oanh hốc mắt đỏ bừng lợi hại, đem chuyện mình biết một năm mười mười nói cho Dư Thiên Thanh: “Chị Thiên Thanh, chị cũng biết Bạch Cẩm Sương cùng tổng giám đốc Mặc quan hệ rất tốt! ”
Nghe được lời này sắc mặt Dư Thiên Thanh thay đổi.
Lưu Oanh Oanh trước đó đi theo cô ta, sau đó lại bởi vì chịu tội thay Dư Thiên Thanh bị đuổi khỏi công ty, về sau tự nhiên là hỏi thăm một ít chuyện Bạch Cẩm Sương cùng Mặc Tu Nhân.
Dư Thiên Thanh sắc mặc dù thay đổi nhưng Lưu Oanh Oanh vẫn tiếp tục nói: “Em nghe nói lúc trước Lưu Ngọc Hoa bởi vì trang sức đá quý Tư Huyền từ chối hợp tác, liền cùng Bạch Cẩm Sương làm loạn rất lớn, kết quả hôm qua tựa hồ bởi vì chuyện của hai đứa nhỏ, làm ầm ĩ rất không vui, đến mức muốn ra tòa.
.
”
Nghe Lưu Oanh Oanh nói, Dư Thiên Thanh nhíu mày: “Chuyện này có liên quan gì đến việc cô từ chức?”.
Lưu Oanh Oanh mím môi: “Nghe nói, Lưu Ngọc Hoa lần này xảy ra chuyện chính là bởi vì đắc tội Bạch Cẩm Sương, chuyện cô ta lần này bị bắt có dấu vết của tổng giám đốc Mặc, trang sức đá quý Phong Hoa sợ là ở Minh Thanh cũng không chống đỡ được quá lâu, bởi vì nó đã trở thành cái định trong mắt tổng giám đốc Mặc!”
Dư Thiên Thanh quả thực không nói gì: “Cô nghe ai nói nhảm vậy?”
Lưu Oanh Oanh thấp giọng: “Không phải nói nhảm, em có anh trai của một người bạn là cảnh sát, cô ấy vô tình biết được có người nặc danh báo cáo Vũ Minh Lượng giết người, còn thuận tiện đem Lưu Ngọc Hoa cùng Vũ Minh Quang cũng cùng tố cáo”.
Lưu Oanh Oanh nói đến chính mình đều sợ hãi: “Có thể thấy được đáng sợ đến mức nào! Dù sao trang sức đá quý Phong Hoa, em sẽ không ở lại nữa, là chị sắp xếp em đi vào, em liền nói cho chị một tiếng!”
.