*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe thấy lời này, không chỉ có Đậu Nhỏ đang là người nổi tiếng trên mạng ở bên cạnh mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, mà ngay cả Lâm Thường cũng sửng sốt, không ngờ chính mình lại cứu được một người có tiếng tăm như vậy.
Tề Bạch Mai nhíu mày: “Loại người sâu mọt như ông ỷ vào có chút tiền mà ý thể hiếp người, tốt nhất ông đừng nên sùng bái tôi, tôi không đảm đương nổi đâu!”
Lâm Việt trán toát mồ hôi lạnh, Tề Bạch Mai tuy là một phụ nữ trẻ tuổi, nhưng khắp thành phố Tây Hải có người nào không biết, cô có thể phát triển tập đoàn Mervin lớn như vậy thật ra là một người tàn nhẫn, đa số mọi người đều sẽ không dám dễ dàng đắc tội cô.
Ông ta lúng túng liếc nhìn Tề Bạch Mai, đầu cúi thấp, so sánh với thái độ khi đối mặt với Lâm Thường quả thực như hai người khác nhau: “Tổng giám đốc Tế...không phải...không phải là tôi đang nói với Lâm Thường về chuyện hợp đồng sao? Hợp đồng của cậu ta đúng là đã ký như vậy, phía trên tôi còn có cấp trên, tôi phải tuân theo nội dung hợp đồng, tôi cũng chỉ làm theo cách giải quyết công việc chung thôi!”
Tề Bạch Mai nghe nói như thế thì sâu kín nhìn anh ta một cái, rồi xoay người nhìn về phía Lâm Thường: “Anh Lâm, anh thật sự muốn giải trừ hợp đồng với Công ty giải trí Minh Xuyên sao?”
Lâm Thường ngơ ngẩn, anh không ngờ Tề Bạch Mai sẽ mở lời giúp anh ta.
Anh ta biết nhất định là do Tề Bạch Mai nể tình ngày đó anh ta giúp cô, nhưng đột nhiên lại nhận ân tình lớn như vậy của đối phương với một người ngay thẳng như anh thì trong lúc nhất thời vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Anh do dự: “Tôi...tôi, phí vi phạm hợp đồng của tôi rất cao, tôi...”
Tề Bạch Mai liếc mắt là đã nhìn thấu suy nghĩ của anh, nói thẳng: “Anh Lâm, sau này tôi cũng thành lập một công ty giải trí mạng, nếu anh sẵn lòng thì có thể gia nhập công ty của tôi, như vậy thì tôi cũng có quyền giúp anh việc kiện tụng, nói thật, dựa theo số tiền lời lúc trước anh giúp công ty giải trí Minh Xuyên kiếm được thì vụ kiện này không khó giải quyết.
Về phần các quy định chi tiết khác trong hợp đồng, thành thật mà nói, chỉ là do anh không hiểu thôi, chứ còn trong mắt tôi thì chẳng qua là do tổng giám đốc Lâm cố ý lợi dụng chỗ trống trong hợp đồng để hù dọa anh thôi.
Hơn nữa, vì anh không có đoàn luật sư nên rất khó thắng kiện, nhưng nếu anh gia nhập vào công ty tôi thì sẽ khác, sẽ có đoàn luật sư chuyên môn xử lý mấy vấn đề này, hơn nữa, sẽ không thu một đồng tiền phí nào!”
Lâm Thường kinh ngạc nhìn Tề Bạch Mai: “Thật...!Thật vậy sao?”
Tề Bạch Mai gật đầu: “Đương nhiên, chỉ cần anh mở miệng tôi sẽ gọi điện thoại ngay, sai người của tôi giúp anh xử lý việc này!”
Lâm Thường trầm mặc trong chỉ chốc lát: “Vậy nếu sau đó tôi không gia nhập vào công ty của cô thì sao?”
Tề Bạch Mai mỉm cười: “Vậy thì coi như là báo đáp ơn cứu mạng của anh Lâm, có gia nhập công ty tôi hay không là quyền tự do của anh!”
Lâm Thường nhẹ nhàng thở ra: “Được, vậy làm phiền cô Tề!”
Tề Bạch Mai cười gật đầu, xoay người nhìn về phía Lâm Việt: “Tổng giám đốc Lâm, có thể đi rồi đó, tôi sẽ nhắc đoàn luật sư bên tôi liên hệ với ông để xử lý chuyện hủy hợp đồng của Lâm Thường sau!”.
Sắc mặt Lâm Việt thay đổi mấy lần, đương nhiên ông ta có phần sợ hãi thủ đoạn của Tề Bạch Mai, nhưng Lâm Thường là cái cây hái ra tiền của công ty, nếu cứ kết thúc như vậy thì ông ta không thể nào nói lại với bên trên.
Ông ta nhìn Lâm Thường: “Lâm Thường, tôi hỏi lại cậu một lần cuối cùng, cậu thật sự quyết tâm cắt đứt với công ty sao?”
Mặt Lâm Thường bình tĩnh: “Công ty muốn trở thành một con đỉa hút máu người, tôi không có lý do gì để hợp tác với mấy người! Ngoài ra, liên quan đến hoạt động của Đậu Nhỏ, tổng giám đốc Lâm thay người khác đi, xin lỗi, tôi không thể phối hợp được!”
Vẻ mặt của Lâm Việt đã khó coi đến cực điểm, liên tục nói ba câu được, được, được: “Lâm Thường, cậu được lắm.
Bây giờ cậu có người chống lưng rồi là dám nói chuyện với tôi như thế à!”
Mặt Lâm Thường không chút thay đổi: “Có người chống lưng liền nhân cơ hội mà vứt bỏ công ty như con đỉa hút máu này đối với tôi mà nói có cái gì không tốt chứ?”
Mặt Lâm Việt đã hoàn toàn đen như đáy nồi, ông ta phẫn nộ xoay người, kéo Đậu Nhỏ bỏ đi.
Đợi cho bọn họ rời đi Lâm Thường mới bắt đầu có chút do dự: “Cô Tề...vừa rồi tôi làm như vậy...có thể gây ra phiền phức gì cho cô không?”
Tề Bạch Mai mỉm cười, lắc đầu nói: “Không...đối xử với loại người này thì nên có thái độ như vậy! Đúng rồi, lúc trước...trước khi tôi qua đây có nghe được anh và tổng giám đốc Lâm nói chuyện, tình cờ nghe thấy anh nói ông ta tự tiện sửa chữa tác phẩm của anh?”
Lâm Thường gật đầu: “Đúng vậy, ông ta đã tự ý sửa đổi một video mà tôi tải lên hai ngày trước.
Video đó ban đầu có ý nghĩa khoa học.
Ngày hôm đó, tôi đã xem...!anh này...”
Anh nói xong thì nhìn thoáng qua Vân Thành Nam ngồi trên xe lăn nói: “Khi anh này bị rắn độc cắn đã xử lý rất đúng cách.
Sau khi anh ấy rời đi tôi đã nghĩ là không phải ai cũng có được sự bình tĩnh như thế khi gặp phải những tình huống này.
Tôi muốn dạy cho mọi người nhận biết phần lớn các loài rắn độc, nếu trong tương lai có gặp phải chúng thì hãy cố gắng tránh xa chúng ra! Kết quả..”
Nói tới đây, Lâm Thường có hơi khó nói: “Kết quả, vì muốn thu được lợi nhuận mà công ty đã thay đổi video khoa học của tôi thành video bị rắn độc cắn, thậm chí còn thêm vào tiêu đề và hình bìa câu view, nội dung bên trong đã mất đi ý nghĩa khoa học.
Cho nên tôi rất tức giận, tôi không ngờ bọn họ lại sửa đổi tác phẩm của tôi.
Tôi muốn một lời giải thích.
Họ không những không đưa ra lời giải thích mà còn muốn tôi phối hợp tham gia vào các hoạt động của công ty, tôi thật sự rất tức giận!”.
Tề Bạch Mai nghe lời Lâm Thường nói xong thì gật đầu: “Những gì anh nói tôi hoàn toàn có thể hiểu được.
Phần đa các công ty giải trí mạng bây giờ đều vì lợi nhuận mà chuyên môn làm ra các loại video có tiêu đề câu view.
Nhưng có điều...về video khoa học mà anh mới đề cập đến thì
.