*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dư Thiên Thanh vốn sợ Mặc Tu Nhân sẽ tức giận nếu biết chuyện cô ta đi tìm Bạch Cẩm Sương nên mới cố tình lòng vòng quanh co tìm Mặc Tổ Nhiên, lấy chuyện tình cảm ra để xin bà ấy, hi vọng bà ấy có thể nói đỡ cho cô ta.
Lúc nói chuyện, cô ta nhớ lại những lời bản thân nghe được ở công ty nên không nhịn được mà kể cho Mặc Tổ Nhiên nghe, còn nói có khi anh Mặc bị người khác lừa.
Sau đó, những lời này lọt vào tai Tần Hạo, cộng thêm việc Tần Hạo muốn gọi Mặc Tu Nhân về ăn cơm nên mọi chuyện mới thành ra như bây giờ.
Đương nhiên, sau khi cô ta tới nhà họ Mặc, nhận được điện thoại gọi tới từ thành phố Tây Hải thì cô ta mới biết chuyện của Dư Thiên Hạo.
Lúc ấy, cô ta sợ tới mức mặt mũi tái mét, vội vàng cầu cứu Mặc Tổ Nhiên, Mặc Tu Nhân đã trở về đúng lúc đó.
Nghe thấy những lời cô ta nói, Mặc Tu Nhân mặt lạnh như băng nhìn cô ta: “Cô dám lôi mấy cái tin vịt kia ra để khua môi múa mép trước mặt bố mẹ tôi?”.
Dư Thiên Thanh sợ tới mức co rúm người lại, không dám mở miệng nói câu nào.
Mặc Tổ Nhiên không nhìn nổi nữa: “Tu Nhân, con đừng như vậy, Thiên Thanh cũng chỉ thuận miệng nói ra thôi, nó sợ con bị người khác lừa thôi mà!”
Nghe Mặc Tố Nhiên nói như vậy, Mặc Tu Nhân quay sang nhìn bà: “Sao thế? Nghe ý của mẹ thì hình như mẹ rất thiên vị cô ta?”
Mặc Tổ Nhiên cau mày: “Tu Nhân, mẹ không thiên vị con bé, mẹ chỉ cảm thấy con bé cũng xuất phát từ ý tốt!”
Mặc Tu Nhân cười lạnh: “Xuất phát từ ý tốt? Thế sao? Vậy bố mẹ có biết con cải tạo phòng khách sạn là muốn làm gì không?”
Mặc Tu Nhân lạnh mặt nói tiếp: “Có một chuyên gia khoa não mới ở nước ngoài về, vị chuyên gia này có bằng kép về tâm lý học và y học, rất có uy tín trong việc trị liệu chứng mất trí nhớ do tâm thần.
Con đã cố ý mời người tới khách sạn, cải tạo phòng thành phòng vật lý trị liệu vì muốn nhờ ông ấy giúp Cẩm Sương khôi phục trí nhớ, thế nào? Hai người không muốn Cẩm Sương khôi phục trí nhớ, không muốn có cháu trai nữa? Bố mẹ đừng quên, con từng nói, nếu Cẩm Sương không khôi phục trí nhớ thì hai người đừng xuất hiện trước mặt cô ấy, cũng mãi mãi đừng mong có được Bông Vải!”
Nghe anh nói vậy, vẻ mặt Mặc Tổ Nhiên thay đổi liên tục: “Tu Nhân, sao con có thể nói như vậy? Không phải tại mẹ không biết mục đích tại sao con làm như vậy à?”
Nghe bà nói vậy, Mặc Tu Nhân quay sang nhìn Dư Thiên Thanh: “Cô dám nói cô không biết sao?”
Dư Thiên Thanh co rúm người lại, không dám lên tiếng.
Đương nhiên cô ta biết chuyện này, vì lúc nhân viên trong công ty kia tám chuyện, cũng đã nhắc tới chuyện Mặc Tu Nhân ra tay hào phóng vì hồng nhan.
Lúc ấy cô ta đã đoán ra vị hồng nhan này có thể là Bạch Cẩm Sương.
Nhưng khi nói chuyện với Mặc Tố Nhiên, cô ta chỉ nói qua loa rằng Mặc Tu Nhân nghe lời người khác nói linh tinh nên thực hiện thay đổi công ti.
Nhìn thấy dáng vẻ của cô ta, Mặc Tu Nhân không nhịn được, hừ một tiếng rồi tiếp tục nhìn Mặc Tổ Nhiên: “Còn nữa, mẹ, sau này mẹ nhìn người thì cố gắng mở to mắt ra một chút, không phải mẹ nói cô ta xuất phát từ ý tốt sao? Đó là do mẹ không biết, rốt cuộc cô ta là dạng người gì.
Là mẹ nói cho cô ta biết chuyện Bông Vải là con trai của con phải không?”.
Mặc Tổ Nhiên không hiểu tại sao Mặc Tu Nhân lại nói tới chuyện này, bà không khỏi nhíu mày: “Chuyện này có vấn đề gì sao?”
Mặc Tu Nhân cười lạnh: “Mẹ cảm thấy không có vấn đề gì đó là vì mẹ không biết cô ta đã làm ra chuyện gì.
Cô ta biết chuyện Bông Vải là con của con nên hôm nay đã tới tìm Cẩm Sương để khích bác, ly gián.
Thể lực của nhà họ Tần ở thành phố Trà Giang không phải thứ mà Bạch Cẩm Sương cô có đủ khả năng làm lung lay, nếu Bạch Cẩm Sương không nhanh chóng đưa Bông Vải rời đi thì ngay tới con trai của cô ấy, cô ấy cũng không bảo vệ nổi!”.
Nói xong, Mặc Tu Nhân quay sang nhìn Dư Thiên Thanh đầy lạnh lùng: “Cô dám nói những lời này không phải do cô nói ra?”.
Dư Thiên Thanh chẳng thể nào ngờ Mặc Tu Nhân lại biết chuyện nhanh như vậy, hai chân cô ta run bần bật: “Em...!Em..”
Cô ta không hề biết phải nói gì, vì có ý đồ riêng, muốn ở bên Mặc Tu Nhân nên cô ta mới nói như vậy với Bạch Cẩm Sương.
Chỉ cần không có Bạch Cẩm Sương, cô ta cứ thủ thỉ bên tai Mặc Tổ Nhiên thì đương nhiên Mặc Tổ Nhiên sẽ có thể để cô ta ở bên cạnh Mặc Tu Nhân.
Nhưng cô ta không sao ngờ được, Mặc Tu Nhân lại biết mình đã nói cái gì.
Người đàn ông này thật sự quá đáng sợ...
Đương nhiên Dư Thiên Thanh không ngờ Mặc Tu Nhân sẽ trực tiếp tới hỏi Bạch Cẩm Sương.
Nghe thấy những lời Mặc Tu Nhân nói, Mặc Tổ Nhiên cảm thấy vô cùng khó tin.
Bà kinh ngạc, quay sang nhìn Dư Thiên Thanh: “Chuyện này là do cháu làm?” Dư Thiên Thanh cắn môi, hai mắt đỏ ửng, không dám đáp lời.
Mặc Tổ Nhiên bất ngờ đứng dậy, trực tiếp nổi giận: “Dư Thiên Thanh, tôi đối xử với cô không tệ, tại sao cô lại phải làm như thế? Lẽ nào cô không biết, Vô Đoan đã mất rồi, tôi đau lòng, khó chịu tới nhường nào.
Khi nhìn thấy đứa bé kia, tôi tựa như nhìn thấy sự hồi sinh và cứu chuộc.
Tôi mong chờ được quen biết với đứa kia bao nhiêu, hi vọng thằng bé có thể quay lại nhà họ Tần bao nhiêu, không phải cô không biết.
Sao cô có thể khiêu khích, chia rẽ, bảo Bạch Cẩm Sương đưa thằng bé rời đi? Những năm này, tôi quan tâm, chăm sóc cô, coi cô như con của mình, tôi đối xử với cô như vậy còn chưa đủ yêu thương cô sao? Sao cô có thể lòng lang dạ sói như vậy?”
.