*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù Tần Quốc Cường rất tức giận vì những gì Tần Minh Lệ đã làm, nhưng hiện tại con trai anh ta vẫn ổn, anh ta cũng không muốn làm cho chuyện này trở nên quá gay gắt: “Vậy....vậy chú của em và những người khác thì tính sao?”
Anh ta vẫn nhớ đến bốn người họ đã khó khăn như thế nào để vượt ra ngoài.
Bọn họ căn bản không hiểu chuyện bên ngoài, đơn giản giống như là một con ruồi không đầu, anh ta cảm thấy ngay khi hai vợ chồng rời đi, vợ chồng Tần Quốc Phú nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi khách sạn.
Tần Minh Xuân cho biết: “Bọn họ có con gái của bọn họ.
Tôi sẽ thông báo cho Tần Minh Lệ để cô ấy đến đón bố mẹ.
Nếu không, chả nhẽ để bọn họ đợi bị đuổi ra khỏi khách sạn.
Đừng có quan tâm đến chuyện của tôi nữa, tôi vẫn muốn nói câu này, nếu như anh vẫn muốn chăm sóc bọn họ, vậy hãy cắt đứt quan hệ với tôi trước đã!”
Nghe những lời này, Tần Quốc Cường hờ hững mở miệng, rốt cuộc lại không biết nói cái gì.
Liễu Tổ Liên kéo lấy ống tay áo của chồng và nói với đôi mắt đỏ hoe: “Anh đừng mềm lòng nữa.
Anh đây mà là anh cả à, gia đình của anh thật độc ác, con trai của em đã bị bọn họ làm hại thành cái hình dạng gì rồi, nếu như anh dám thiên vị, em sẽ không ở bên cạnh anh nữa!”
Tần Quốc Cường bĩu môi: “Quên đi, chúng tôi đều nghe lời cô là được chứ gì!”
Tần Minh Xuân rút trong ví ra ba triệu sáu trăm nghìn: “Hôm nay tôi còn có việc phải làm.
Với số tiền này, hai người có thể mua chút gì ăn tạm.
Ngày mai cứ gọi điện thoại đến tìm tôi là được!”
Tần Quốc Cường vội vàng từ chối: “Không cần đâu, anh dù có đưa tiền cho chúng tôi thì vẫn còn thiếu ba tỉ nữa!”
Tần Minh Xuân liếc anh ta một cái, lắc lắc đầu, xoay người rời đi cũng không lấy lại tiền.
Khi anh ta vừa bước ra ngoài, một bên đã gọi điện thoại cho nhân viên bất động sản, để đề phòng anh ta định mua nhà đứng tên mình, nói với hai vợ chồng bọn họ rằng anh ta cho hai vợ chồng bọn họ thuê để bọn họ yên tâm sinh sống.
Kết quả là anh ta vừa chuyển đến dãy số, liền nghe thấy tiếng Tân Quốc Cường nói: “Đúng vậy! Con trai, điện thoại của con có phải là gọi không thông không?”
Tần Minh Xuân dừng lại: “Tôi sẽ cho ông ra khỏi danh sách đen!”
Rốt cuộc, anh ta cũng đã bỏ đi mà không hề ngoái đầu lại!
Mặc Tu Nhân đến bệnh viện, xe vừa dừng lại, anh đã trực tiếp mở cửa xe ra, lao thẳng vào bệnh viện.
Triệu Văn Vương nghĩ đến những vết thương trên người của Mặc Tu Nhân, không khỏi chảy
mồ hôi thay cho anh ta, thành thật mà nói, Mặc Tu Nhận làm một hành động mạnh mẽ như vậy, anh ta cũng cảm thấy đau đớn thay.
Mặc Tu Nhân chạy đến cửa phòng cấp cứu, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Lâm Kim Thư, với Tề Bạch Mai và Vân Thành Nam đang ngồi đợi cùng nhau.
Sắc mặt anh trở nên xấu xí khủng khiếp, anh cố trấn tĩnh lại bản thân: “Cẩm Sương.....cô ấy.
thế nào rồi?”
Lâm Kim Thư có chút áy náy: “Còn đang kiểm tra, thật xin lỗi, là do lúc đó tôi chăm sóc cô ấy không tốt, tôi không nên để cô ấy xuống xe trước!”
Mặc Tu Nhân lắc đầu nhìn cửa phòng cấp cứu, chỉ cảm thấy trái tim anh như đang bị ai nắm trong tay, nhẹ nhàng dùng lực bóp lấy dường như sắp nổ tung.
Cuối cùng anh cũng đã cùng Bạch Cẩm Sương có thể gần nhau một chút, nếu Bạch Cẩm Sương mà có vấn đề gì thì anh thật sự không dám nghĩ tới...!Thời gian trôi qua, bác sĩ đã ra ngoài.
Mặc Tu Nhân vội vàng đi lên trước: “Cô ấy thế nào?”
Bác sĩ nhìn ba người còn lại và do dự một chút: “Anh là...."
“Tôi là chồng của bệnh nhân!” Mặc Tu Nhân nói không chút do dự.
Ánh mắt Lâm Kim Thư chợt lóe lên, là chồng cũ của cô ấy, đúng không!
Bác sĩ cho biết: “Bệnh nhân đã thực hiện kiểm tra toàn thân, không có vấn đề gì nghiêm trọng cả, ngoại trừ việc bị va đập đầu.
Tuy nhiên, do ngã về phía trước, hai tay có chống xuống đất nên cú va chạm khiến não bị chấn động nhẹ!”
Vẻ mặt của Mặc Tu Nhân có chút dữ tợn: “Vậy thì làm sao cô ấy có thể ngất xỉu được?
Biểu hiện của anh ấy gần giống như đang mắng bác sĩ, câu này của anh mang đại ý ông ta là bác sĩ lang băm nên mới không tìm ra nguyên nhân!
Bác sĩ sửng sốt trước biểu hiện của anh, sau đó sắc mặt có chút xấu đi: “Lời tôi nói đều là thật, hơn nữa tôi còn chưa nói xong mà.
Theo kinh nghiệm của tôi, nếu cô ấy không có vấn đề gì về sức khỏe thì chỉ có thể đó là vấn đề về tinh thần của cô ấy thôi.
Ví dụ, khi một số người họ gặp một vài sự việc quá kích thích, họ sẽ ngất đi vì tức giận hoặc ngập tràn trong nỗi buồn....”
Bác sĩ chưa kịp nói xong, Mặc Tu Nhân đã cắt ngang: “Trước đây cô ấy có bị qua...!là bị kích thích gì đó, dạng mất trí nhớ có chọn lọc, chuyện đó có liên quan đến chuyện này không?”
Bác sĩ giật mình: “Hôm nay các cậu đã làm gì...!cùng với chuyện vừa xảy ra có liên quan gì đến kích thích này hay không?”
Anh sợ mọi người nghe không hiểu, tiếp tục giải thích: “Có thể nói là, cô ấy đã từng bị mất trí nhớ có chọn lọc.
Nếu như đã bị thứ gì đó kích thích hoặc cô ấy bị kích thích bởi môi trường quen thuộc, con người quen thuộc đã từng ở trong câu chuyện cũ của cô ấy?”.
.