**********
Chương 880: Phương pháp dạy con
Vân Yến nói: “Ban đầu ở trên mạng anh ta gạt tớ, thành ý cùng dạt dào lắm, nếu không thì làm sao mà tớ có thể bị đả động được!”
Bạch Cầm Sương: “
Nói rất hay, nói rất có đạo lý, cô cũng không thể phải bác được.
Đúng lúc này bữa tiệc cũng đã bắt đầu, vợ chồng Trần Hạo mang theo Tần Minh Xuân, Mặc Tu Nhân dẫn theo Tần Minh Huyền cả một đại gia đình từ trên cầu thang đi xuống.
Bạch Cẩm Sương cũng hướng về bên đó nhìn lại, nhìn thấy gương mặt đỏ rực của Tần Minh Huyền thì Bạch Cẩm Sương lại cảm thấy ôn nhu.
Vân Yến nhìn thấy vậy thì cũng cười rộ lên: “Bông Vải càng ngày càng đáng yêu!”
Bạch Cẩm Sương cười khẽ: “Thằng nhóc biết rõ Mặc Tu Nhân là bố của mình thì tính tình sáng sủa hơn trước đây không ít!”
Vân Yến nói: “Đứa nhỏ nào cũng muốn như vậy!”
Trên đài của bữa tiệc, Tần Hạo bước lên trên trên, gương mặt phủ ánh sáng màu đỏ trên sân khấu nói: “Cảm ơn mọi người hôn nay đã đến tham gia tiệc tối của nhà họ Tần chúng tôi, chắc hẳn mọi người đều biết bữa tiệc này là tôi chuẩn bị cho con trai Tần Minh Xuân của mình, mặc dù Tần Minh Xuân không phải con ruột của chúng tôi nhưng mà vợ chồng của chúng tôi rất yêu quý thằng bé, cho nên muốn nhận làm con trai, Tần Minh Xuân ở nhà chúng tôi sẽ không khác gì con ruột, qua một thời gian ngắn nữa sẽ vào tập đoàn Tần Thị làm việc rèn luyện, hy vọng là mọi người sau này khi ở trên thương trường gặp được thì hãy nể mặt mũi của tôi mà thủ hạ lưu tình với con trai tôi!”
Tần Hạo nói rất khiêm tốn, mặc dù Tần Minh Xuân mới có mười chín tuổi, nhưng mà ông ta cũng biết trình độ của Tần Minh Xuân là như thế nào!
Ông ta nói như vậy, chỉ là muốn nói cho mọi người biết, Tần Minh Xuân chính là con trai của nhà họ Tần, là người có phần trong việc kế thừa công ty, kế thừa gia sản
Mọi người nghe xong thì sắc mặt cũng thay đổi! Phía dưới có chút xì xào bàn tán.
“Ông Tần thực sự là đối xử với con nuôi như con ruột sao?” “Hẳn là vậy, nếu không thì cũng không trịnh trọng làm một bữa tiệc tối như thế này!” “Cũng không biết là Tần Minh Xuân này có lai lịch gì, nhìn còn trẻ như vậy mà có thể quản lý công ty sao?” “Ai biết được, mà không biết tổng giám đốc Mặc nghĩ như thế nào nhỉ”
Một đám người cảm thấy bất ngờ, kỳ thật tất cả mọi người đang nhìn về phía của Mặc Tu Nhân, năng lực của Mặc Tu Nhân mọi người đều thấy rõ như ban ngày, cho dù có là trưởng bối cũng không dám cậy già lên mặt đều cung kính gọi một cầu tổng giám đốc Mặc.
Nghĩ đến việc Tần Hạo để cho Mặc Tu Nhân phải tranh giành gia sản thì trong lòng mọi người đều cảm thấy bất ngờ, có suy nghĩ riêng.
Mặc dù lúc trước Mặc Tu Nhân và Tần Vô Đoan anh em vui vẻ nhưng mà bọn họ cũng chính là anh em ruột, còn người trước mặt này thì đâu phải vậy!
Thậm chí những người này còn đang chê cười chờ anh em bọn họ đấu đá.
Chỉ tiếc rằng, bọn họ nuôi hy vọng rồi cuối cùng sẽ phải ôm thất vọng.
Đúng lúc này, Tần Minh Huyền và Mặc Tu Nhân đi lên trên sân khấu, thần sắc của Mặc Tu Nhân vẫn như trước, vô cùng lãnh đạm: “Sau khi Tần Minh Xuân trở thành một thành viên của nhà họ Tần thì sẽ để cho cậu ấy kế thừa tập đoàn Tần Thị, ít ngày nữa tôi sẽ sắp xếp cho cậu ấy đến tập đoàn Tần Thị, đợi đến lúc cậu ấy có thể hoàn toàn quản lý được thì tôi sẽ từ chức CEO của tập đoàn!”
Tần Minh Xuân nghe thấy Mặc Tu Nhân nói như vậy thì lại nhìn anh cười cười, lập tức quay đầu nói với mọi người: “Mọi người, sau này mong được chỉ bảo nhiều hơn!”
Chuyện này cũng không chỉ đơn giản là nhận con trai mà còn chính là đang giới thiệu Tần Minh Xuân cho tất cả đối tác làm ăn
Vị trí của Tần Minh Xuân ở trong lòng người nhà họ
Tân có thể thấy được!
Điều khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ chính là Mặc Tu Nhân có thể chấp nhận chuyện này mà không hề có chút khúc mắc nào, giống như còn đang mở đường trải cầu cho Tần Minh Xuân, chuyện này làm cho người ta phải suy nghĩ sâu xa
Cuối cùng thì mọi người cũng chỉ cho rằng người nhà họ Tần có phương pháp dạy con tốt, sẽ không xuất hiện loại tình trạng anh em trở mặt, những gia tộc lớn kiêng kị nhất chính là loại chuyện anh em trở mặt, chẳng khác nào làm cho gia tộc suy yếu dần đi.
Tiệc tối chính thức bắt đầu, Tần Hạo mang theo Tân Minh Xuân giới thiệu với các đối tác làm ăn lâu năm, Mặc Tu Nhân thì mang theo Tần Minh Huyền đi đến bên cạnh.
Có người hỏi thân phận của Tần Minh Huyền, Tần Hạo mang vẻ đắc ý cười lớn: “Đây là cháu trai lớn của tôi đấy!”.
Mọi người cũng không biết mẹ của Tần Minh Huyền là ai, cũng hiểu được bây giờ không phải là lúc hỏi cho nên cũng chỉ cười xòa xã giao, khen Tần Minh Huyền đáng yêu.
Mà Bạch Cẩm Sương khi nhìn thấy Sở Hạnh Tử đang đi nói chuyện với người khác, cô liền nhờ Vân Yến để ý chiếu cổ Tần Manh Manh một lúc, còn mình thì đi tìm Thẩm Đinh Nhiên.
Khi Thẩm Đinh Nhiên nhìn thấy Bạch Cẩm Sương thì vô cùng vui vẻ cười chào hỏi: “Cô Bạch! Cô cũng tới sao!” Bạch Cẩm Sương gật đầu cười: “Ừ, tôi đã tới từ sớm rồi, tôi thấy tâm tình của cô Thẩm đang rất vui!”
Thẩm Đinh Nhiên nghe nói như thế thì xấu hổ cười cười: “Gần đây có nhiều việc đáng vui mà, cho nên tôi cũng cảm thấy rất vui!”
Con người của Bạch Cẩm Sương lóe lớ: “Chuyện vui sao?”
Thẩm Đinh Nhiên mím miệng ngượng ngùng nhìn Bạch cẩm Sương: “Ừ, tôi và anh Sở chuẩn bị đính hôn rồi! Đến lúc đó cô Bạch nhất định phải đến đó!
Sắc mặt của Bạch Cẩm Sương lập tức trở nên có chút phức tạp, chỉ có điều là cô cũng không nói gì, chẳng qua là chỉ nhẹ gật đầu: “Tốt quá rồi, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đến!”
Cô đang suy nghĩ chỉ sợ là Sở Hạnh Từ có mục đích không tốt, sau đó ánh mắt lại lướt qua chỗ Hứa Phồn Tinh ở cách đó không xa, ánh mắt cô ta đang si mê nhìn theo thân ảnh của Mặc Tu Nhân.
Con người của Bạch Cẩm Nhiên hơi trầm xuống, sau đó lại nói với Thẩm Đinh Nhiên: “Hứa Phồn Tinh cũng đến sao?”
Thẩm Đinh Nhiên khẽ gật đầu, phát giác ra được ánh mắt của Hứa Phồn Tinh đang nhìn Mặc Tu Nhân thì lập tức có chút ngại ngùng: “Con bé...!gần đây tâm tình của tôi rất tốt, lúc đó con bé đưa ra đề nghị đến đây tôi cũng không từ chối, cô Bạch, mong cô đừng tức giận, về sau đến những nơi như vậy tôi sẽ không đưa con bé đi theo nữa!”
Bạch Cẩm Sương lắc đầu, cô cũng không quá quan tâm chuyện này, chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.
Chỉ có điều Hứa Phồn Tinh lại ngấp nghé ánh mắt như vậy làm cho cô cảm thấy rất khó chịu, nhưng mà cũng chỉ là khó chịu mà thôi.
Cô cũng rất tin tưởng Mặc Tu Nhân, cho nên Hứa Phồn Tinh nhiều nhất cũng chỉ có thể thèm thuồng, anh cũng sẽ không để cô ta vào mắt.
Lúc này ánh mắt của Mặc Tu Nhân quét đến, cười cười với cô, Bạch Cẩm Sương cũng dí dỏm cười trừng mắt nhìn anh khiến cho nụ cười của anh càng sâu hơn.
Chỉ có điều rất nhanh anh cũng rời ánh mắt đi.
Bạch Cẩm Sương nói vài câu với Thẩm Đinh Nhiên sau đó cũng rời đi,
Bạch Cẩm Sương vừa đi thì vẻ mặt của Thẩm Đinh Nhiên liền đen lại, đi thẳng đến chỗ của Hứa Phồn Tinh: “Em cũng không nên biểu hiện quả rõ ràng như vậy chứ!”
Vẻ mặt của Hứa Phồn Tinh vô tội: “Cái gì rõ ràng?”
Thẩm Đinh Nhiên tức giận: “Em nghĩ chị mù sao? Em nhìn chằm chằm vào tổng giám đốc Mặc như vậy, em không đỏ mặt nhưng chị lại thấy e lệ thay cho em đấy!”
Hứa Phồn Tinh không cho là đúng: “Em nhìn anh ấy, mà anh ấy cũng nhìn em mà!”
Không biết nghĩ đến điều gì mà cô ta lại cúi đầu xuống xấu hổ: “Vừa rồi anh ấy còn nhìn em bằng ánh mắt rất ôn nhu nữa!”
Thẩm Đinh Nhiên: "...!Người mà anh ấy nhìn chính là
Cẩm Sương, vừa rồi Bạch Cẩm Sương vừa mới ở chỗ này!” Hứa Phồn Tinh không vui nói: “Chị họ, tại sao chị lại luôn nhắc đến Bạch Cẩm Sương vậy, em cũng đã từng giải thích rồi, hai người Bạch Cẩm Sương và Mặc Tu Nhân chẳng qua chỉ là hợp tác mà thôi!”
Thẩm Đinh Nhiên cảm thấy quả thực muốn bỏ tay luôn rồi: “Được, chúng ta không nhắc đến Bạch Cẩm Sương, chúng ta nói về Mặc Tu Nhân, em có nhìn thấy đứa nhỏ ở bên cạnh anh ấy không? Tôi nghe người khác nói đó chính là con của anh ấy đấy!”
Hứa Phồn Tinh bĩu môi: “Vậy thì có sao đâu, về sau em cũng sinh con cho anh ấy!”
Thẩm Đinh Nhiên quả thực là tức giận không còn lời nào để nói: “Đúng là đầu óc em có vấn đề thật rồi, về sau chị sẽ không bao giờ mang em đến những bữa tiệc như thế nào nữa!”
Thẩm Đinh Nhiên nói xong liền rời đi, thần sắc của Hứa Phồn Tinh lại có chút ảo não, vừa rồi là do tâm tình của cô ta kích động, đáng lẽ không nên nói như vậy với Thẩm Đinh Nhiên, nói như vậy thì thành ra cô ta đã đắc tội Thẩm Đinh Nhiên mất rồi.
Chỉ có điều là nói đi nói lại, về sau cũng chỉ có thể là lời xin lỗi xin tha thứ, dù sao thì Thẩm Đinh Nhiên cũng là người mềm lòng tốt bụng, sẽ tha thứ cho cô ta mà thôi, Hứa Phồn Tinh tưởng tượng như vậy rồi lại bắt đầu ngắm nhìn Mặc Tu Nhân..