đó, một thiếu niên đứng đó, toàn thân thiếu niên ấy run rẩy, trên tay cậu cầm một bức họa nhuốm đầy máu.
Thiếu niên đó khuôn mặt vô hồn, giọng nói thì thào như tự nói cho chính mình.
”Tại sao...”
Nhưng không ai trả lời cậu
Oanh!
Vân Hoàng choàng tỉnh dậy từ trong giấc mộng, hắn cả người không hiểu sao đã ướt đẫm mồ hôi.
Vân Hoàng miết miết mi tâm.
”Giấc mộng này...”
Sau trận chiến với thiếu cung chủ Dạ Cách cung, Ôn Vô Thần, Vân Hoàng vừa nước xuống đài đã liền hôn mê.
Duy trì Thiên Hoang Táng Thần, Tứ Phương Trấn Sát quả thật rút thần thức hắn như điên, cộng thêm thương thế rất nặng do Ôn Vô Thần gây ra đã dẫn đến hậu quả này.
Vân Hoàng nhìn xung quanh giường bệnh, đoán chừng hắn đã ngủ vài ba ngày đi, ngược lại thương thế đã hoàn toàn hồi phục.
Đang suy nghĩ, bất chợt Vân Hoàng thấy có cái gì đó mềm mềm nằm ở bên dưới cái chăn mà hắn đang đắp.
Vân Hoàng nghi hoặc, mở hé một chút thì một mùi hương thơm ngát của thiếu nữ sộc vào mũi, Vân Hoàng cứng người, thần thức không dám thả ra, lật chăn lên.
Lục Thi Y nằm bên hông Vân Hoàng, có người lại như một con mèo nhỏ, đầu tóc mềm mại cạ cạ vào eo của Vân Hoàng, y phục của nàng mỏng như cánh ve, xộc xệch, lộ ra da thịt tinh khiết như bạch ngọc, hương vị thành thục nhưng vẫn có chút trẻ con khiến hết thảy cổ họng khô rát.
Lục Thi Y lúc ngủ lại giống như một đầu đại đại khả ái tiểu miêu nữ, khiến người khác muốn bắt về nhà hảo hảo ôm ấp.
Nếu là bình thường, Vân Hoàng sẽ hưởng thụ cảm giác ôm tiểu miêu vào lòng nghỉ ngơi, nhưng bây giờ ta nghĩ của hắn lại như một mớ hỗn độn rối tung hết lên.
Hắn... trong cơn mê cưỡng gian Lục Thi Y?!!!!!!!
Ha ha ha...
“Lần này... chết chắc rồi”
”...”
”...”
”...”
Nếu tông môn mà biết chuyện hắn lấy đi nguyên âm của Lục Thi Y cái này đệ nhất thiên tài bồi dưỡng, kết cục không cần phải nói.
Nếu đám hùng hài tử kia biết hắn “vấy bẩn” nữ thần Lục Thi Y của bọn chúng, kết cục không cần phải nói.
Nếu Lục Thi Y sau này trở thành Tuyệt thế Lục Hoa Nữ Đế về sau, nhớ lại mối thù với nam nhân đầu tiên đã lấy đi trinh tiết của nàng ta, kết cục càng là thảm không phải nói.
Đến lúc đó, Vân Hoàng quả thật là tràng cảnh bốn bề là địch!
Đến lúc đó, Vân Hoàng hắn có nhảy xuống Nại Hà cũng không rửa hết tội!
Vân Hoàng trong lúc đang bấn loạn suy nghĩ, Lục Thi Y cũng cảm nhận được động tĩnh, nàng dụi dụi con mắt tỉnh dậy, nhìn thấy Vân Hoàng đang ngồi ngốc bên cạnh, ngữ khí có phần mơ màng.
“Ngươi tỉnh, Vân Hoàng”
Vân Hoàng không dám nhìn thẳng vào mặt nàng, giọng nói của hắn ngập ngừng.
”Lục Thi Y, ta thề sẽ chịu trách nhiệm, cả đời sẽ không ủy khuất ngươi!”
”A...”
Lục Thi Y nghiêng đầu ngơ ngác.
Vân Hoàng cánh tay đã nắm chặt, hắn dù trong linh hồn đã là một tu sĩ tuổi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Vân Hoàng cùng khác giới “hợp thể”, mà Lục Thi Y cô nương này cũng là quá tốt, hắn cũng không phair loại người ăn ốc không đổ vỏ phong lưu thiếu gia.
Vân Hoàng chân thành nhìn thẳng vào Lục Thi Y, nàng nghi hoặc hỏi lại.
”Chịu trách nhiệm gì cơ?”
Biểu cảm trên mặt nàng, hoàn toàn giống như sương mù mờ mịt, không hiểu gì cả.
Vân Hoàng nhìn sắc thái của nàng như vậy, trong đầu ẩn hiện mơ hồ không ổn cảm giác. Hắn cắn răng hỏi lại.
”Ta và ngươi đã làm việc đó mà, phải không?”
Lục Thi Y một mặt mộng bức, khuôn mặt nàng tiến sát đến gần Vân Hoàng mặt, thậm chỉ chỉ cách có vài li thôi.
Vân Hoàng nhìn rõ đôi mắt tinh khiết kia, cả người như bị lột trần, nuốt nước bột một cái ực.
”Vân Hoàng, ngươi còn tại mê man?”
Dự cảm không ổn trong lòng Vân Hoàng ngày ảnh rõ ràng, hắn hỏi lại lần nữa, thanh âm có chút run rẩy.
”Lục Thi Y... trong lúc mất ý thức ta có đối với ngươi làm cái gì quá phận?”
Lục Thi Y chỉ thả ra một chữ.
”Không!”
Trong lòng Vân Hoàng lúc này như đại hải dậy sóng, trường sơn sụp đổ, nhật nguyệt hôi ám, tâm tình bị thương không sao kể xiết.
Hắn thề thẫm quyết liệt như vậy, hoá ra cũng chỉ là mình hắn ngộ nhận.
Tốt đâm tâm!
Tốt xấu hổ!
”Hai canh giờ trước ngươi ngất đi sau khi quyết đấu Ôn Vô Thần, các trưởng lão mang ngươi về, ta ở đây chăm sóc, tiện thể nghỉ ngơi một chút”
Lục Thi Y suy nghĩ một chút rồi nói.
Vân Hoàng vẫn giữ nguyên khóc không ra nước mắt biểu lộ.
...
”Còn hai mươi ngày nữa là Lam Anh bí cảnh mở cửa”
Vân Hoàng ngồi bên trong đinh viện của mình, trầm tư suy nghĩ.
Thực lực của hắn bây giờ căn bản không sợ hãi bất kì ai, nhưng khi bị vây công, đó lại là chuyện khác.
Tu thể đã đạt đến bình cảnh, có khổ tu thêm cũng không làm được gì.
”Bốn bước Ngưng dịch, Tế cốt, Thối tủy, Long đạo đều đã toàn bộ Hoàng thành, ta cũng nên bắt đầu tu luyện rồi”
Vân Hoàng lấy ra một đống lớn linh thạch, ước chừng có khoảng gần năm trăm viên hạ phẩm linh thạch.
Đây là hắn dùng toàn bộ điểm cống hiến cộng tông môn ban tặng điểm cống hiến đi đổi lấy.
Vân Hoàng cầm một viên linh thạch lên, bắt đầu quá trình thổ nạp linh khí bên trong.
Công pháp mà hắn tu luyện được gọi là Tử Hy Tụ Quyết, trong giới tán tu trên Vĩnh lạc đại lục cũng có rất lớn địa vị. Vượt qua toàn bộ công pháp quý giá nhất của tứ phái.
Viên linh thạch bị hấp thu cực nhanh, linh khí hút vào như rơi ném vào mặt biển, chỉ có chút gợn sóng.
Vân Hoàng biết đan điền của hắn rộng lớn so với cùng cảnh giới cực nhiều, hắn điên cuồng tu luyện, linh thạch bị hấp thu càng chất đống như núi.