Vợ Ta Là Hoa Hậu Giảng Đường

chương 13: tiêu hoàng kim

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Tôi gọi là Đường Kim, Đường trong Đường Môn, Kim trong Hoàng Kim.

Vẻ mặt Đường Kim nở ra nụ cười sáng lạn:

- Tôi là đệ tử của Đường Môn, tôi thích Hoàng Kim, tôi đang học ở Ninh Sơn Nhị Trung, rất hoan nghênh các vị đến để tặng tiền cho tôi.

Thấy Vương man tử đang lấy tiền ra thì Đường Kim liền bổ sung thêm một câu:

- Không cần đếm, trong túi của ông chỉ có tổng cộng là bốn nghìn tám trăm đồng còn thiếu một vạn năm nghìn hai trăm đồng nữa, ông mau đi mượn thêm tiền đi.

- Tiểu Thất, tiểu Bát, trên người các cậu có mang theo tiền không?

Lần này Vương man tử tỏ ra phối hợp, hướng về hai tên thanh niên kia hỏi.

Bây giờ tuy rằng hai tên thanh niên kia đã bò dậy từ mặt đất, tuy rằng vẫn cảm thấy đau đớn khó chịu nhưng mà bọn hắn cũng phối hợp lấy ví ở trên người ra. Tiền của ba người liền dồn lại, tính đi tính lại thì chỉ có chín nghìn sáu trăm đồng, ngay cả một vạn cũng chưa tới.

- Anh Man tử, nếu không thì chúng ta qua bên kia lấy tiền đi?

Trong đó một tên thanh niên liền mở miệng nói, tên này nhìn thoạt qua thì biết là một người có tiền bởi vì trên cổ của hắn có đeo một sợi dây chuyền vàng, trên tay cũng có đeo hai chiếc nhẫn vàng, giống như là một tên nhà giàu mới nổi.

Trong lòng của Vương man tử vô cùng biệt khuất, từ trước đến nay mỗi khi ra đường thì có ai dám đụng đến Vương man tử hắn đâu? Nhưng mà, phong thủy luân chuyển, gặp được tên tiểu tử Đường Kim này thì những ngày an nhàn của hắn liền chấm dứt.

Biệt khuất thì biệt khuất, hiện tại Vương man tử cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể trả tiền trước thôi. Cho nên hắn liền nghe theo lời đề nghị của tiểu Thất, cơn tức này trong người hắn hiện tại chỉ có thể nhịn xuống, qua được cửa ải này rồi tính sau.

- Không cần đi lấy tiền.

Lúc này đây, Đường Kim lại mở miệng nói.

Vương man tử nhất thời sửng sốt, chẳng lẽ tính thiện lương trong con người tiểu tử này đột nhiên trỗi dậy sao?

Tiểu Thất và tiểu Bát cũng có chút ngạc nhiên, tiểu tử này mới vừa rồi mới giày vò anh Mọi rợ dục tiên dục tử là chính vì đòi tiền, như thế nào mà bây giờ đột nhiên hắn lại không đòi nữa?

- Đem dây chuyền trên người của anh đưa cho tôi.

Đường Kim nhìn vào sợi dây chuyền trên cổ của tiểu Thất nói.

- Hả?

Tiểu Thất ngẩn ngơ ra, sau đó không ngừng nói:

- Tôi sẽ đi lấy tiền đưa cho cậu, rất nhanh thôi mà.

- Có phải anh không muốn đưa không, vậy thì tôi lấy ra giùm anh hỉ?

Đường Kim bất mãn nhìn vào tiểu Thất, nói:

- Tôi nói bản thân tôi là một người không thích bạo lực cho nên lúc tôi dùng bạo lực thì không thể khống chế được lực đạo của mình. Đến lúc đó thì vạn nhất không chỉ là lấy được sợi dây chuyền xuống mà có bẻ gãy cổ của anh thì anh cũng đứng có oán trách tôi.

Tiểu Thất buồn bực, con mja nó đây là uy hiếp trần trụa, mja nó đây là muốn đòi nợ sao? Cái này căn bản là đi cướp đoạt của người khác.

- Cướp của người khác hơn trăm lần, đây là lần đầu tiên bị người khác cướp lại, mụ nội nó thật sự là mất mặt quá mà.

Tiểu Thất âm thầm mắng một câu, sau đó vẫn là nghe lời Đường Kim, gỡ sợi dây chuyền xuống nhưng mà trong lòng của hắn cũng vô cùng buồn bực. Con mja nó, sợi dây chuyền này cũng là hơn một vạn đồng a, đây chính là sợi dây chuyền làm từ vàng tinh khiết a.

- Cả nhẫn trên tay nữa, lấy ra luôn đi.

Đường Kim còn nói thêm.

Tiểu Thất càng thêm buồn bực, bất quá lần này hắn cũng không nói cái gì thêm mà là tháo hai chiếc nhẫn trên tay xuống. So với sợi dây chuyền vàng thì hai chiếc nhẫn này lại càng rẻ hơn, dây chuyền cũng đã bị lấy rồi, tiếp tục giữ hai cái nhẫn này cũng không có hiệu quả gì.

Rốt cuộc, chín nghìn sáu trăm đồng tiền mặt, thêm một cây dây chuyền vàng, hai cái nhẫn đã vào trong tay của Đường Kim. Thấy được thu hoạch lần này của mình thì Đường Kim cũng cảm thấy vừa lòng, hướng về phía ba người Vương mọi rợ, phất phất tay:

- Bây giờ các anh có thể lăn đi bệnh viện được rồi.

Nghe được Đường Kim nói như thế thì ba người Vương mọi rợ giống như là được đại xá. Bọn hắn liền đón một chiếc taxi, ngay cả chiếc xe dùng để đến đây thì bọn chúng cũng ném ở ven đường.

- Kỳ thật thì kiếm tiền cũng không còn khó nữa, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Đường Kim đem một chồng tiền mặt nhét vào trong túi quần sau đó liền đi về phía Ninh Sơn Nhị Trung, như vậy là đòi nợ đã thành công rồi cho nên hắn cũng không cần đi đến chỗ ở của Vương mọi rợ nữa.

Bước chân của Đường Kim vẫn không nhanh không chậm, sắc mặt cũng không tỏ ra vẻ sợ hãi. Mọi chuyện xảy ra vừa rồi dường như đối với hắn mà nói thì cũng giống như ăn một bữa cơm vậy.

Vừa mới đắc thủ được sợi dây chuyền vàng cùng hai chiếc nhẫn kia, lại không hề được Đường Kim thu vào trong túi quần mà là bị hắn nắm ở trong tay phải. Một bên hắn vừa đi từ từ, một bên hắn dùng ngón tay phải của mình dùng sức bóp, nắm tay càng lúc càng chặt.

Một phút sau, bàn tay phải của Đường Kim đã mở ra, sợi dây chuyền vàng và hai chiếc nhẫn đã biến mất. Mà trong lòng bàn tay của hắn lại xuất hiện một viên tròn có ánh vàng rực rỡ.

Hai tay của Đường Kim hợp cùng một chỗ, bắt đầu chà xát vào nhau, tốc độ càng ngày càng trở nên nhanh hơn. Lại chưa đến một phú sau thì hai tay của hắn tách ra, ngón tay rất nhanh đã biến ảo, hắn đã nặn ra một vật không rõ hình dạng.

Lúc này đây, ước chừng qua ba phút thì ngón tay của Đường Kim mới dừng lại, sau đó lại nắm chưởng thành quyền. Sau đó hắn dùng bước lại, mở lòng bàn tay ra thì thấy được viên cầu hoàng kim kia đã biến mất, mà lúc này nằm ở trong lòng bàn tay của hắn chính là một chiếc phi tiêu. Phi tiêu này dài khoảng cm, màu vàng kim lấp lánh, rõ ràng là do hoàng kim tạo thành mà.

Nhìn thấy phi tiêu nằm ở trong lòng bàn tay của mình thì rốt cuộc Đường Kim cũng nở ra nụ cười sáng lạn:

- Rốt cuộc cũng có trang bị hoàng kim rồi. Lão nhân sư phụ kia quả thật là một người rất hẹp hoài, để cho người làm cho ta một chiếc phi tiêu hoàng kim mà người còn luyến tiếc. Vẫn là nơi này tốt hơn, tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm, càng ngày ta thật sự càng thích sống ở nơi này rồi.

Đem phi tiêu hoàng kim thu vào tay, Đường Kim lại nhìn vào cánh cổng trường Ninh Sơn Nhị Trung, nhất thời thì có chút đắn đo. Hiện giờ nên trở lại trường học hay là nên đi lang thang ở bên ngoài đây?

Đường Kim không thích đi học lại không thích học môn Anh Văn. Cho nên hôm nay bị Tô Vân Phỉ đuổi ra khỏi phòng thì hắn thật tâm cảm ơn Tô Vân Phỉ, ngẫm lại hiện giờ hẳn là còn chưa có tan học cho nên hắn liền làm ra quyết định. Tạm thời không cần trở về nữa, tiếp tục đi ra chơi đùa ở bên ngoài đi.

Đi qua cánh cửa chính của Ninh Sơn Nhị Trung, Đường Kim tính toán nên đi ăn cái gì một chút. Hai mươi cái bánh bao thịt vào bữa sáng thật sự là làm cho hắn vô cùng buồn bực, vừa rồi mới buôn bán được một chuyến tiền lời thì hắn quyết định ăn thêm để bồi thường vào bữa sáng hôm nay.

Dọc theo Nam lộ ở Ninh Sơn thì Đường Kim thấy được một tiệm vịt quay, hắn liền vào đó mua con vịt quay mà chưa đến ’ sau thì con vịt quay này đã nằm gọn trong bụng của Đường Kim.

- Haiz, cuối cùng cũng no được một chút.

Đường Kim thì thào tự nói nhưng mà lúc này từ trong ngực truyền đến mộ cảm giác lạnh lẽ khiến cho hắn biết được, lúc này Hoa Hoang có ý kiến.

- Hoa Hoa, ta biết ngươi muốn ăn cái gì, bất quá ở nơi này kiếm được món ngươi muốn ăn cũng rất khó. Trước tiên ngươi cứ nhịn đi một chút a, dù sao thì người cũng không có đói chết mà.

Đường Kim thấp giọng nói.

Cảm giác lạnh lẽo kia vẫn còn tồn tại, hiển nhiên là Hoa Hoa vẫn không có hài lòng.

- Hoa Hoa, ngươi đừng vội, đợi ta quen thuộc với chỗ này rồi thì ta liền lập tức kiếm thức ăn cho ngươi ăn, như vậy có được không?

Đường Kim vội vàng nói thêm.

Cảm giác lạnh lẽo đã biến mất, rốt cuộc thì Hoa Hoa cũng đã chấp nhận điều kiện của Đường Kim.

Đường Kim lại thở dài, trong lúc nhất thời lại có chút khó khăn, ở nơi này muốn tìm thức ăn cho Hoa Hoa ăn cũng thật sự là một chuyện không dễ dàng a.

Lúc này đây, một chiếc Audi có rèm che dừng lại ở bên cạnh Đường Kim, cửa kính xe mở xuống, một gương mặt anh tuấn liền xuất hiện trong mắt Đường Kim, đồng thời thanh niên anh tuấn này mở miệng:

- Đường Kim, có rảnh không? Lên xe tâm sự chút nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio