Cô gái này chính là Tần Thuỷ Dao, lại nghe thấy tiếng gọi đồ ngốc này, nàng không hề tức giận, ngược lại gật gật đầu, nở nụ cười ngọt ngào:
- Đúng a, em đội mưa một chút.
Đường Kim nhất thời thoải mái:
- Chẳng thể trách! Quả nhiên là nước mưa làm hỏng não trong truyền thuyết.
- Đường Kim chết tiệt, anh mới bị nước mưa ngấm vào não!
Tần Thủy Dao trừng mắt nhìn Đường Kim.
- Này, mau vào nhà đi!
Đường Kim đi vào, thuận tay đóng cửa lại:
- Đồ ngốc, não cô không bị nước vào sao lại cười vui vẻ như thế?
- Tôi vui kệ tôi cậu quản được sao?
Tần Thủy Dao yêu kiều hừ một tiếng rồi xoay người đi vào biệt thự.
- Chắc chắn có vấn đề.
Đường Kim lầm bầm lầu bầu sau đó liền đi theo.
Vào phòng khác biệt thự, Đường Kim nhìn thoáng qua mọi nơi, tuy không nhìn thấy Tần Khinh Vũ nhưng cũng nhận thấy cách trang trí của biệt thự này tương đối khá, tuy không được xa hoa nhưng tạo cho người ta cảm giác ấm áp thoải mái.
- Này, đi theo tôi!
Tần Thủy Dao kêu một tiếng rồi đi lên tầng hai.
- Làm gì?
Đường Kim đi theo nhưng mơ hồ hỏi:
- Khinh Vũ tỷ tỷ đâu?
- Mẹ ở trong bếp chuẩn bị bữa trưa, mẹ dặn chúng ta đừng đi quấy rầy, tôi trước mang cậu đến phòng cậu.
Tần Thủy Dao vừa nói vừa lấy một xâu chìa khóa ra đưa cho Đường Kim
- Này là cái chìa khóa cửa nhà chúng ta và chìa khóa phòng cậu!
Đường Kim không chút do dự nhận lấy, tuy hắn không tính ở lại đây nhưng có chìa khóa thì hắn có thể đến đây lúc nào cũng được, coi như là nửa đêm cũng có thể quang minh chính đại xuất hiện trong phòng Tần Khinh Vũ.
Đi lên hai, lượn một vòng, Tần Thủy Dao dừng lại ở một căn phòng.
- Đây là phòng của cậu, mở cửa đi!
Tần Thủy Dao nói.
Đường Kim đẩy cửa không được liền dùng chìa khóa mới nhận mở cửa đi vào.
Trong phòng có một chiếc giường thật lớn, hiển nhiên đây là phòng ngủ, nhưng mà phòng ngủ này còn lớn hơn cả kí túc ở trường của Đường Kim. Trong phòng còn có một cái TV chừng năm mươi inch, còn có một tủ quần áo thật lớn và một bộ sô pha nho nhỏ.
Mở tủ quần áo ra thì phía sau còn có một cánh cửa nhỏ thông vào phòng tắm, nhìn vào bên trong thấy một bồn tắm thật lớn, Đường Kim xúc động nhìn vào gương rồi lẩm bẩm:
- Quả nhiên mình càng ngày càng đẹp trai!
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói của Tần Thủy Dao:
- Di? Đường Kim thối, cậu bây giờ khác xưa nhiều thế? Ngày trước thật đáng yêu nha, sao giờ xấu như vậy?
- Đồ ngốc, trình độ thưởng thức của cô giống chỉ số thông minh đều quá kém!
Đường Kim thuận miệng nói một câu, sau đó kỳ quái hỏi lại:
- Làm sao cô biết trước kia tôi rất đáng yêu?
Ra khỏi phòng tắm Đường Kim nhìn về phía tần Thủy Dao hỏi. Nhưng căn bản không cần nàng trả lời hắn đã thấy đáp án, bức tường đối diện có mấy chục bức ảnh nhỏ đủ kiểu xung quanh hai bức ảnh lớn là hắn và Tần Thủy Dao.
Tại đó có cả thảy ba mươi tấm ảnh, Đường Kim và Tần Thủy Dao mỗi người mười lăm bức lần lượt từ một đến mười lăm tuổi.
- Vẫn là tôi trước đây mới đẹp nhất.
Nhìn thấy ảnh của mình Tần Thủy Dao rất đắc ý.
- Bé sao thì lớn không được như vậy, cho nên bây giờ cô chẳng đẹp nữa.
Đường Kim thuận miệng tiếp lời.
- Cậu mới bé sao lớn không được vậy, trước đây thì cực kì đáng yêu, giờ thì đặc biệt đáng giận!
Tần Thủy Dao tức giận phản bác, nàng chỉ vào tấm hình lúc một tuổi của Đường Kim nói:
- Xem này, lúc này cậu mới đáng yêu làm sao. A, trên cổ cậu còn có ổ khóa này, lấp lánh đẹp thật.
- Đó là một ổ khóa vàng.
Đường Kim cảm khái nói.
- Tôi chính là nam nhân vĩ đại sinh ra miệng ngậm khóa vàng trong truyền thuyết a!
- Cắt! Cái gì mà khóa vàng, đó là đồng a!
Tần Thủy Dao không tin, nàng lập tức oán hận:
- Sao mẹ lại ghép ảnh chúng ta thành dạng này a? Cũng không biết mẹ làm lúc nào mà mấy lần trước tôi vào không thấy đâu, chẳng trách phải khóa cửa mấy hôm nay.
- Gian phòng này không tệ, tôi rất thích, bất quá có mấy tấm ảnh này tôi không thể ở lại được rồi.
Đường Kim lắc đầu.
- Mỗi ngày nhìn thấy hình của cô thì đi ngủ nhất định sẽ gặp ác mộng.
- Hừ nếu thế mỗi tối tôi sẽ hóa thành ác quỷ hù chết cậu trong mơ!
Tần Thủy Dao hung hăng nói, trong lòng thầm nhủ phải chỉnh tên lưu manh thối này thật nghiêm.
- Ác quỷ thì thôi đi, tôi thích yêu tinh xinh đẹp.
Đường Kim thuận miệng đáp.
- Ây, sao bên tay trái cậu có một vòng tròn màu đen, là vòng tay sao? Thật kỳ quái, sao lúc nào cậu cũng đeo cái vòng tay này mà vẫn vừa nhỉ, dù bây giờ đã mười sáu tuổi mà vẫn vừa.
Tần Thủy Dao nhìn các bức ảnh của Đường Kim rồi ồ lên kinh ngạc.
- Thế mà cô cũng không hiểu, đúng là đồ ngốc mà!
- Vậy cậu nói xem sao lại thế?
Tần Thủy Dao bực mình hỏi.
- Rất đơn giản, vòng tay cũng sẽ lớn lên.
Đường Kim chậm rãi trả lời.
- Thối lắm, vòng tay có phải người đâu mà lớn lên được.
Tần Thủy Dao không nhịn được văng tục.
- Đồ ngốc, cô chưa nghe vạn vật đều có linh sao? Vòng tay không phải là người nhưng nó cũng có thể trưởng thành mà.
Đường Kim nhảy phốc lên giường.
- Ồ, chiếc giường này thật mềm mại a!
- Giả thần giả quỷ, tôi thấy cậu thích hợp làm thần côn đấy.
Tần Thủy Dao hung hăng nhìn Đường Kim.
- Thôi dậy đi, tôi đưa cậu làm quen một vòng, tránh sau này chạy loạn.
Đường Kim lập tức nhảy dựng lên, quen thuộc nơi này rồi hắn mới có thể chạy loạn vào phòng Tần Khinh Vũ chứ.
Mười mấy phút sau, Đường Kim đã toại nguyện bèn đi theo Tần Thủy Dao xuống tầng một, đến nơi thì phát hiện Tần Khinh Vũ đã ra khỏi bếp, thần sắc có chút lo lắng.
- Đường Kim, Dao Dao, các con ở nhà chơi một lát, mẹ có chút việc đi ra ngoài.
Nhìn thấy hai người Tần Khinh Vũ liền nói.