Sắc mặt Lâm Tử Phong trở nên khó coi, nếu như nói lúc trước hắn bị thương là do Đường Kim đánh lén mới chiếm thượng phong, nhưng chiêu Đường Kim vừa dùng kia khiến hắn tỉnh ra, dù cho hắn có đề phòng cũng không thoát khỏi mũi tiêu đoạt mệnh kia.
- Đường Kim, mày không thể giết tao!
Lâm Tử Phong đột nhiên nhớ tới một việc, tự nhiên có can đảm hét lên.
- Vì sao tôi không thể giết anh?
Đường Kim tỏ ra không ngại học hỏi.
- Long Kiếm có thỏa thuận, bất luận phát sinh loại xung đột nào cũng không được lấy mạng thành viên đối phương.
Lâm Tử Phong không để ý đến cái lỗ tai vẫn đang đổ máu, ngồi ngay ngắn, lấy một văn kiện ra đưa cho Đường Kim.
- Đây là giấy tờ của tao, mày xem là biết!
Đường Kim nhận tờ giấy chứng nhận, bìa tờ giấy chứng nhận này in hình Thần Long, bên trong không ghi tên, chỉ đánh một dãy số và mấy chữ “Tiềm Long tại uyên, Nhị đẳng”.
- A, thì ra anh và tên ngốc Lâm Thiên Hùng kia ở cùng một chỗ, chẳng trách ngốc như nhau.
Đường Kim tiện tay ném giấy chứng nhận lại cho Lâm Tử Phong.
- Vậy được rồi, nếu không thể giết anh thì anh có thể chọn cách sống không bằng chết.
- Đường Kim, mày muốn làm gì?
Sắc mặt Lâm Tử Phong đại biến.
- Anh hẳn là quen tên ngốc Lâm Thiên Hùng chứ? Yên tâm, tôi sẽ cho anh thảm hại hơn hắn
Đường Kim uể oải nói.
- Đường Kim, hắn cũng họ Lâm, tên là Lâm Tử Phong, có lẽ có quan hệ Lâm Thiên Hùng.
Tần Khinh Vũ lúc này nhẹ giọng nói với Đường Kim.
Nghe thấy Tần Khinh Vũ nói, Đường Kim liền mất hứng:
- Anhcũng họ Lâm? Tôi đặc biệt ghét họ Lâm, ngô, vốn tôi chỉ tính phế hai tay hai chân bây giờ tôi quyết định xử lí luôn lỗ mũi, thẩm mĩ làm méo mặt, à tiện tay cho anh thành thái giám luôn!
Lâm Tử Phong sắc mặt tái nhợt, giọng nói run rẩy:
- Đường Kim, mày, mày đừng quá đáng!
- Thế mà quá đáng sao?
Đường Kim ngạc nhiên:
- Tôi còn không nhổ sạch răng trong miệng anh mà, tôi còn có thể biến anh thành người câm luôn!
- Đường Kim, làm người nên lưu lại chút gì sau này còn gặp lại, đừng tuyệt tình vậy?
Lâm Tử Phong cắn răng tức giận nói.
- Bởi vì cái gọi là diệt cỏ không tận gốc gió xuân thổi lại hồi sinh, tôi không phế anh đi, chẳng lẽ cho anh sau này còn có cơ hội để khi phụ Khinh Vũ tỷ tỷ của tôi sao?
Đường Kim ngáp một cái.
- Như vậy đi, tôi thương lượng với anh, nếu anh nói ra là ai sai đến tìm Khinh Vũ tỷ tỷ gây sự, tôi sẽ xem xét lưu lại một bàn tay và một chân cho anh.
- Mày phế Lâm Thiên Hùng, tao chỉ là muốn điều tra mày một chút mà thôi, chuyện là như thế vậy. Tao chỉ tiện đường đến xem, không phải đặc biệt đến tìm Tần Khinh Vũ.
Lâm Tử Phong cắn răng nói:
- Tại Ninh Sơn này, còn không có người có thể sai khiến tao làm việc!
- Là vậy sao?
Đường Kim suy tư một hồi, có chút khó khăn hỏi:
- Nói như vậy anh chỉ tiện đường?
- Mày nói như vậy cũng không hẳn là sai.
Lâm Tử Phong tuy rằng không muốn vậy nhưng lúc này không thể không cúi đầu.
[ truyen cua
tui | Net ] - Như vậy a, vậy thìxử lý anhcũng không có tác dụng.
Đường Kim ngáp một cái.
- Được rồi, anh làm giúp tôi một chuyện, tôi sẽ tha cho anh một mạng."
- Chuyện gì?
Lâm Tử Phong lập tức hỏi.
- Rất đơn giản, đưa những người chết này đi, tôi không muốn cái chết của bọn hắn có chút liên quan gì đến Khinh Vũ tỷ tỷ.
Đường Kim chỉ chỉ thi thể trên sàn.
- Này rất đơn giản, tôi có thể lập tức đem bọn họ đi.
Lâm Tử Phong vội vàng nói.
- Vậy anh còn không mau cút?
Đường Kim có chút mất kiên nhẫn.
Lâm Tử Phong có chút khó tin:
- Mày thật sự buông tha tao?
- Cho anh ba phút, thu dọn sạch sẽ vào, nếu không tôi đổi ý đấy!
Đường Kim vẫn thiếu kiên nhẫn như cũ
Lâm Tử Phong vội nhảy từ ghế lên, không nói hai lời, mỗi tay nhấc một thi thể chạy như bay ra khỏi phòng khách, mở vội chiếc xe của Mạnh Linh rồi ném thi thể kia vào, sau đó lại chạy vội vào nhà nhấc những thi thể khác, chưa đầy hai phút hắn đã thu dọn sạch thi thể và mấy rương hành lí của bọn hắn lên xe. Sau đó không chút do dự nhảy vào buồng lái phóng xe chạy đi.
Chiếc xe chạy ra khỏi biệt thự, cửa lớn đã đống lại rồi Tần Khinh Vũ mới không nhịn được hỏi Đường Kim:
- Đường Kim, cậuthật sự cứ như vậy thả hắn đi sao?
Cũng khó trách Tần Khinh Vũ buồn bực, lúc trước nàng thấy Đường Kim không có khả năng thả Lâm Tử Phong, nhưng liền sau đó lại đổi ý, chẳng lẽ là vì tờ giấy chứng nhận của Lâm Phong?
- Khinh Vũ tỷ tỷ, hắn chết ở trong nhà sẽ ô uế chỗ này
Đường Kim hì hì cười:
- Hãy để cho hắn chết ở bên ngoài sẽ tốt hơn.
- Chết ở bên ngoài?
Tần Khinh Vũ sửng sốt, chợt hiểu ra điều gì đó.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, mấy thứ này là của chị sao?
Đường Kim đột nhiên đưa tay ra, mở lòng bàn tay ra là thấy một thanh châm nhỏ màu đen.
Tần Khinh Vũ gật gật đầu, nhưng không lập tức nhận lấy mà từ trong túi quần lấy ra một cái bao tay da màu đen, sau khi đeo cái bao tay nàng mới nhận lấy châm nhỏ màu đen, cuối cùng nàng nhẹ giọng nói một câu:
- Là sư phụ cậu tặng cho ta.
Đường Kim không nói gì thêm, chỉ nhìn bộ quần áo của Tần Khinh Vũ thêm một lần, giờ đây hắn đã hiểu rõ vì sao nàng luôn ăn mặc như vậy.
Lâm Tử Phong điều khiển xe chạy ra xa tận năm km mới ngừng lại ven đường.
- Đường Kim, chờ đó!
Lâm Tử Phong chửi thề:
- Ông đây sẽ cho mày sống không bằng chết!
Lấy điện thoại di động ra, Lâm Tử Phong bấm một số điện thoại:
- Chỗ này của ta có chút phế thải cần dọn đẹp!
Cúp điện thoại, ánh mắt Lâm Tử Phong bắt đầu nháy lên dục vọng:
- Tần Khinh Vũ, lần sau ta nhất định phải khiến ngươi quỳ trên giường cầu xin ta tha thứ... Ách!
Một cơn đau kịch liệt từ trái tim truyền đến, di động rơi xuống, Lâm Tử Phong hai tay ôm ngực, vẻ mặt thống khổ dị thường
- Đường Kim, mày... Khốn kiếp... Không giữ lời hứa... Tao... Chết cũng không... Buông tha... A!
Cuối cùng là tiếng kêu đau đớn mà ngắn ngủi, Lâm Tử Phong ngã xuống xe, chưa kịp nói hết câu cuối cùng trên đời hắn đã ra đi làm bạn với Lâm Tuấn Hùng.
Mà lúc này trong phòng khách biệt thự Tần gia, Tần Thủy Dao đang ngồi cạnh Tần Khinh Vũ, sắc mặt còn chút tái nhợt, hiển nhiên nàng vẫn chưa lấy lại tinh thần sau khi biến cố xảy ra.
- Đường Kim, sau này cậu ở lại đây được không?
Tần Khinh Vũ nhìn Đường Kim, trong mắt có chút vị cầu khẩn.