- Vòng cổ này, thật có thể bảo vệ tôi sao?
Tần Khinh Vũ tuy rằng tin Đường Kim nhưng nàng vẫn nghĩ không thông, vì sao chiếc vòng cổ có treo thêm cái chìa khóa vàng có thể bảo vệ nàng đây?
- Khinh Vũ tỷ tỷ, tỷ cứ tin tưởng em đi, chỉ cần vòng cổ còn trên người chị thì bất kì nguy hiểm nào nó cũng sẽ bảo hộ được chỉ, hơn nữa một khi chị có nguy hiểm em cũng sẽ biết ngay.
Đường Kim chăm chú nhìn Tần Khinh Vũ:
- Tỷ mau đeo nó lên đi nhưng nhớ che kĩ vào đừng để cho bất kì ai nhìn thấy.
- Đường Kim, nếu nói như vậy thì nên đưa cho Dao Dao đi.
Tần Khinh Vũ tuy rằng còn có chút không hiểu rõ lắm nhưng nàng vẫn quyết định tin tưởng Đường Kim.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, thế này không được.
Đường Kim lắc đầu, lập tức giải thích:
- Em chỉ có một mình không thể đồng thời bảo vệ hai người được. Em muốn chị tự bảo vệ được mình, khi ở nhà thì bảo vệ Tần Thủy Dao. Còn khi ở trường em có thể bảo vệ cô ấy, như vậy em có thể đồng thời bảo hộ hai người.
Lo lắng Tần Khinh Vũ sẽ lén đưa vòng cổ cho Tần Thủy Dao, Đường Kim lại bổ sung một câu:
- Khinh Vũ tỷ tỷ, chị đừng lén đưa cho người khác nha. Như vậy sẽ làm hỏng chuyện, hơn nữa nếu chị có chuyện gì thì dù lão sư phụ đã chết thật thì cũng sẽ bò ra khỏi mộ tìm em tính sổ đấy.
Trên khuôn mặt xinh đẹp Tần Khinh Vũ lộ ra một nụ cười thản nhiên, nàng cẩn thận đeo vòng cổ lên, dùng áo che kín sau đó nói với Đường Kim:
- Cậu yên tâm đi, tôi sẽ luôn đeo nó bên mình. Vì sự an toàn của Dao Dao hằng ngày tôi sẽ đưa nó đến cồng trường, phiền cậu đến đó đón nó và lúc ra về thì đưa về nhà luôn. Như vậy sẽ đảm bảo không có sơ hở.
- Tốt!
Đường Kim sảng khoái đồng ý, bây giờ hắn cũng không có biện pháp nào tốt hơn cả.
Thoáng trầm ngâm một chút, Tần Khinh Vũ còn nói thêm:
- Đúng rồi, Đường Kim, cậu có muốn học chung một lớp với Dao Dao không?
- Khinh Vũ tỷ tỷ, không cần, trường học cũng lớn như vậy, hơn nữa ai cũng biết Tần Thủy Dao, nếu cô ấy gặp phiền toái chắc chắn em sẽ biết liền à.
Đường Kim vội vàng nói, hắn cũng không muốn học cùng lớp với Tần Thủy Dao.
Tần Khinh Vũ gật gật đầu:
- Cũng đúng, cứ như vậy đi, tóm lại sau này còn phải làm phiền cậu nhiều lắm.
Kỳ thật Tần Khinh Vũ nghĩ tốt nhất là để Đường Kim lúc nào cũng bên cạnh bảo vệ Tần Thủy Dao nhưng nàng biết Đường Kim không tình nguyện. Như bây giờ đã là kết quả tốt nhất rồi.
Điều này cũng làm cho Tần Khinh Vũ càng thêm chắc chắn là Đường Kim không muốn có người quản hắn. Hắn đưa ra giải pháp bảo hộ phiền toái này mà lại khăng khăng không chịu ở cùng hai mẹ con nàng, xét đến cùng cũng chỉ là muốn tự do một chút.
Điều này làm Tần Khinh Vũ an tâm hơn, nàng lo rằng Đường Kim chán ghét Tần Thủy Dao, như vậy sẽ rất phiền phức. Nhưng theo nàng quan sát thì hai đứa trẻ này du hay cãi vã nhưng nội tâm không hề ghét đối phương.
Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nàng tin vào mị lực của con gái mình, mà nàng cũng tin người thần kỳ như Đường Kim cũng sẽ làm cho con gái ái mộ.
Tần Khinh Vũ nghĩ mấy vấn đề này, nhất thời có chút xuất thần mà nàng cũng không để ý rằng Đường Kim cũng đang nhìn nàng đến xuất thần.
- Khinh Vũ tỷ tỷ thật xinh đẹp, càng nhìn càng mê người a!
Đường Kim nói thầm mãi đến hắn phát hiện Tần Khinh Vũ ngẩng đầu lên, hắn mới lập tức làm bộ như không có gì chủ động mở miệng hỏi:
- Khinh Vũ tỷ tỷ, chị có biết rốt cuộc là ai muốn hại chị không?
- Tôi cũng không thể xác định được.
Tần Khinh Vũ hơi hơi trầm ngâm một chút:
- Bất quá, Diệp Minh Phương hiềm nghi rất lớn, mặt khác Lâm Quốc Binh cũng có hiềm nghi, chỉ là đều không có bằng chứng.
- Như vậy a.
Đường Kim lẩm bẩm:
- Xem ra phải dành thời gian tâm sự cùng bọn họ một chút.
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, Đường Kim lấy ra phát hiện là Đường Thanh Thanh gọi tới, liền lập tức tiếp:
đọc truyện cùng uyencuatui.net/
- Thanh tỷ, chị tìm em à?
- Tiểu đệ, cậu ở đâu đây? Chiếc Hummer này vẫn tốt, chị chuẩn bị đưa qua cho cậu.
Đường Thanh Thanh hỏi.
- Em đang ở số đại lộ Khinh Vũ
Đường Kim cũng không giấu diếm.
- A, được rồi, chị lập tức đi lái xe tới đấy, nhiều nhất năm phút sẽ có mặt.
Đường Thanh Thanh bay nhanh nói một câu, sau đó liền cúp điện thoại.
Cất điện thoại, Đường Kim nhìn Tần Khinh Vũ nói:
- Khinh Vũ tỷ tỷ, em có chút chuyện phải đi.
- Ừ!
Tần Khinh Vũ cũng không giữ hắn.
- Đường Kim, cậu có chìa khóa chỗ này, bất luận tôi và Dao Dao có ở nhà không cậu đều có thể đến.
- Khinh Vũ tỷ tỷ, em sẽ thường xuyên tới.
Đường Kim cười sáng lạn, đứng dậy ra khỏi phòng khách.
Tần Khinh Vũ cũng không tiễn hắn, trong phòng khách còn có chút vết máu nàng cần rửa sạch.
Đường Kim đứng ở cổng biệt thự số Khinh Vũ, Đường Thanh Thanh còn chưa tới nhưng vào lúc này hắn đột nhiên cảm giác được cái gì, nhanh chóng vươn tay ra, chỉ thấy một luồng bạch quang nhanh chóng chui vào lòng bàn tay hắn, trong nháy mắt xuất hiện một con nhện nhỏ chính là Hoa Hoa.
- Hoa Hoa, tao biết mày không muốn rời khỏi tao, nhưng mà sẽ không lâu đâu, trước mắt mày cứ giúp tao bảo vệ Khinh Vũ tỷ tỷ đã.
Đường Kim nhìn Hoa Hoa trong lòng bàn tay
- Kỳ thật tao cũng không nỡ xa mày, chúng ta ở cùng nhau mười sáu năm, dù là sư phụ cũng không ở chung thời gian dài như vậy.
Khi Hoa Hoa trong lòng bàn tay hắn nhảy dựng lên, quay cuồng vài vòng trong không trung tựa hồ biểu đạt sự bất mãn của nó.
- Hoa Hoa, lập tức mày sẽ trở thành một bảo tiêu vĩ đại mày phải vui mới đúng chứ, suốt ngày mày ở bên mỹ nữ mà ta muốn còn chẳng được a.
Đường Kim hâm mộ.
Hoa Hoa lại nhảy dựng lên lại quay cuồng mười mấy vòng, tựa hồ càng thêm bất mãn.
- Hoa Hoa, mày yên tâm, tao sẽ liên tục tới thăm mày, à tao cũng sẽ liên tục tìm thức ăn cho mày, chỗ nào có món ngon tao cũng sẽ lập tức nói cho mày biết.
Đường Kim còn nói thêm:
- Nhưng mà mày phải nhớ kĩ không thể bỏ đi tìm thức ăn, phải luôn luôn ở bên cạnh Khinh Vũ tỷ tỷ.
Hoa Hoa lại nhảy lên hóa thành một luồng bạch quang rồi biến mất, xem ra lần này nó hài lòng.
- Biết ngay là mày lo tao không kiếm thức ăn cho mày mà.
Đường Kim nói thầm một câu, trong lòng có chút phiền muộn, Hoa Hoa và chiếc vòng cổ kia theo hắn mười sáu năm giờ rời đi làm hắn có chút không kịp thích ứng.
- Làm người phải có tầm nhìn nhìn xa a, hiện tại có một chút không vui đổi lấy tương lai vui vẻ mãi mãi, quá đáng giá!
Đường Kim lập tức lại an ủi mình.
Tích tích!
Tiếng còi truyền đến, một chiếc xe dừng ngay bên cạnh hắn, nhưng không phải chiếc Hummer như hắn tưởng