- Do cô ăn đậu đỏ cho nên mới trúng độc.
Đường Kim uể oải nói một câu:
- Thật sự là hỏng não rồi mà, đậu đỏ cũng ăn.
- Đường Kim, đậu đỏ làm sao có thể có độc được? Tôi nhớ mẹ từng nấu đậu đỏ cho tôi ăn mà, ăn rất ngon!
Hàn Tuyết nhu nhỏ giọng hỏi.
- Đúng vậy, đậu đỏ sao có thể có độc đây? Ăn rất ngon nha!
Phù Trứ, Đặng Bình Bình cùng phụ họa theo.
- Các cô ăn là loại đậu đỏ bình thường dĩ nhiên là không có độc rồi, còn cô ta ăn là loại khác.
Đường Kim không nhanh không chậm giải thích:
- Cô ta ăn phải chính là đậu Tương tư, loại đậu đỏ này có độc.
- Đặng Bình Bình, sao cậu lại chén sạch hai viên tương tư đậu vậy?
Hàn Tuyết Nhu sửng sốt.
- Lúc ăn viên đầu tiên, tớ thấy đỏ bừng bừng, giống như ăn mỹ thực vậy, liền nhịn không được ăn nốt viên nữa.
Đặng Bình Bình hữu khí vô lực:
- Tớ nào biết loại này đậu đỏ này có độc đâu!
Đường Kim cảm khái thốt lên:
- Bởi vì cái gọi là một luồng tương tư nhuộm đỏ đậu, tương tư có độc, đậu đỏ cũng có độc, người trẻ tuổi, nói có thể nói lung tung, nhưng không thể ăn bậy nha!
- Đừng ồn ào nữa!
Hàn Tuyết Nhu thấy người này làm bộ làm tịch, có chút muốn cười nhưng vẫn cố nhịn.
- Cậu nói phải làm sao bây giờ đây? Có cần đưa cô ấy đi bệnh viện luôn không?
- Không cần, giải độc ưu điểm nổi bật của anh.
Đường Kim lập tức nói, sau đó thầm gọi Hoa Hoa, đối với Hoa Hoa mà nói, đây đều là mỹ vị, nếu hắn bảo Hoa Hoa không thể ăn, chắc chắn Hoa Hoa nhất định sẽ rất tức giận.
Khoảng ba mươi giây sau, trên không trung liền xuất hiện một luồng ánh sáng trắng, lấy tốc độ mắt thường không thấy được bắn vào lòng bàn tay Đường Kim, Đường Kim thuận thế đem tay đặt tại sau gáy Đặng Bình Bình, ước chừng một phút sau, Đường Kim thu hồi tay lại, cùng lúc đó ở trong lòng âm thầm nói với Hoa Hoa:
- Trở về đi, bảo vệ tốt Khinh Vũ tỷ tỷ, có đồ ăn ngon tao lại kêu mày.
Một luồng ánh sáng trắng từ trong tay hắn bắn ra, Hoa Hoa thỏa mản rời đi.
- Di, đầu tôi không đau nữa rồi, bụng cũng thế, tôi giống như chưa từng trúng độc vậy!
Đặng Bình Bình lúc này có chút vui vẻ kêu lên, một phút trước nàng vẫn hữu khí vô lực, hiện tại tinh thần vô cùng phấn chấn, hiệu quả thật sự là quá nhanh mà.
Ánh mắt Hàn Tuyết Nhu có thêm chút dị sắc, chưa đầy nửa ngày ở chung mà càng lúc nàng càng thấy cậu bạn trai này cực kì lợi hại.
đăng nhập .net/ để đọc truyện
- Này, Đường Kim chỉ cần đặt tay sau gáy Bình Bình, là có thể giải độc sao? Không phải là cậu có siêu năng lực đấy chứ?
Một người nữ sinh có chút hưng phấn hỏi.
- Đúng vậy, chính là siêu năng lực.
Đường Kim nghiêm túc trả lời.
- Thật sự? Cậu có siêu năng lực gì? Tôi xem qua một quyển tiểu thuyết, quả thật có người có siêu năng lực chữa khỏi bách bệnh!
Một nữ sinh khác cũng có chút hưng phấn.
- Siêu năng lực của tôi tên là không gì làm không được.
Đường Kim vẫn vô cùng nghiêm túc.
- A?
Hiện tại tinh thần Đặng Bình Bình vô cùng tốt.
- Làm gì có loại siêu năng lực này?
- Cậu ta lừa các cậu đó!
Hàn Tuyết Nhu nhịn không được nói:
- Được rồi, chúng tôi đang chuẩn bị đi ăn cơm, các cậu có muốn đi cùng không?
- Đi, đương nhiên là đi rồi, tớ đang đói bụng đây này, từ trưa đến giờ đã có cái gì vào bụng đâu!
Đặng Bình Bình lập tức tiếp lời.
- A? Không có siêu năng à?
Hai nữ sinh khác có chút thất vọng.
Đường Kim thì có chút buồn bực, đã loại bỏ một cái bóng đèn là Phương Mẫn rồi, nay lại xuất hiện ba bóng đèn khác? Sớm biết thế này, lúc nãy cho Đặng Bình Bình đến bệnh viện cho xong!
Quán lẩu Em gái Tứ Xuyên.
Hàn Tuyết Nhu cùng ba người bạn cùng phòng nàng ngoài ra còn có Đường Kim đang ăn lẩu, mà từ trong miệng các nàng, Đường Kim cũng được biết một chuyện, Hàn Tuyết Nhu cũng ở trong ký túc xá, bố của nàng tuy rằng đã mua biệt thự cho nàng, nhưng một cô gái ở trong biệt thự không thế nào an toàn được, cho nên Hàn Tuyết Nhu ngẫu nhiên mới mời các bạn học đến đó thôi, buổi tối chủ yếu đều là ở trong ký túc xá nữ sinh.
- Ai, Hàn Tuyết nhu, cậu có phải là cùng Đường Kim đã lén lút với nhau rồi? Tớ nhìn hai người, giống như Đường Kim đã thổ lộ thành công rồi?
Đặng Lâm Lâm rốt cục nhịn không được hỏi, bởi vì nàng phát hiện, hai người này thân mật quá, ngồi gần sát nhau cùng một chỗ còn chưa tính, Hàn Tuyết nhu còn thường xuyên chủ động gắp rau cho Đường Kim, thậm chí còn trực tiếp đưa đến miệng hắn, nhìn qua đều rất tự nhiên, như thế nào cũng không giống là vừa mới yêu nhau!
- Đó gọi là tình yêu sét đánh đó!
Đường Kim thuận miệng tiếp một câu.
- Như vậy a, các cậu có kế hoạch gì đêm nay chưa?
Đặng Bình Bình hì hì cười.
Hàn Tuyết Nhu đỏ mặt, lườm Đặng Bình Bình:
- Đặng Bình Bình, cậu tưởng ai cũng háo sắc như cậu chắc, người ta tặng cậu hai hạt đậu tương tư, cậu lại có thể chén vô tư!
- Đường Kim, cậu nói có thật đi, cậu có muốn hay không?
Đặng Bình Bình có chút không phục.
Đường Kim thành thật gật gật đầu:
- Muốn!
- Sắc lang!
Hàn Tuyết Nhu có chút tức giận, người này coi như là muốn thật, cũng không có thể nói ra như vậy chứ.
Đường Kim vẻ mặt vô tội:
- Cùng bạn gái xem phim mà cũng thành sắc lang được sao? Tôi chỉ là muốn cùng em xem phim suốt đêm thôi mà.
- Dừng, Đường Kim, cậu đừng giả bộ đi!
Đặng Bình Bình hiển nhiên không tin.
Hàn Tuyết Nhu cũng không tin, nàng yêu kiều hừ một tiếng:
- Cậu đừng có mà hy vọng, đợi lát nữa ăn hết nồi lẩu, tôi sẽ quay về ký túc xá.
- Ăn cơm tối xong, hẳn là nên vận động một chút!
Đường Kim vội vàng nói.
- Vận động?
Đặng Bình Bình hì hì cười:
- Đường Kim, cậu thật đúng là không hổ biệt danh Đường lưu manh!
Hai nữ sinh kia cũng là vẻ mặt mập mờ, đầu năm nay thông tin phát triển mạnh, rất nhiều cô gái trẻ cũng rất cởi mở, một số học sinh trung học sơ cấp cùng với bạn trai đi ra ngoài mướn phòng, tuy nói không phải mỗi người đều như vậy, nhưng mặc dù là Hàn Tuyết Nhu giữ mình trong sạch, nhưng mưa dầm thấm đất cũng hiểu không ít chuyện, Đường Kim vừa nói vận động, các nàng đã nghĩ đến loại vận động nào đó.
Khuôn mặt Hàn Tuyết Nhu càng đỏ hơn, nàng lại lườm Đường Kim một cái, không để ý đến hắn nữa, tập trung ăn lẩu.
- Ý tôi không phải thế?
Đường Kim buồn bực:
- Ăn cơm tối xong chẳng lẽ không được đi tản bộ sao? Tục ngữ nói, sau khi ăn xong chăm chạy bộ sống đến chín mươi chín a!
- Dừng!
Bốn nữ sinh cùng nhau dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Đường Kim, lưu manh này lại đang giả nai!
Hơn chín giờ, ở cửa Ninh Sơn Nhị Trung.
- Chúng tôi về ký túc xá trước đây, ngày mai gặp lại!
Hàn Tuyết Nhu hôn lướt nhanh ở trên mặt Đường Kim một cái, sau đó liền kéo Đặng Bình Bình chạy vào bên trong, mấy cô gái nhìn thấy lại cười hi hi ha ha, Đường Kim lại có chút buồn bực, nguyện vọng ăn cơm xong làm tí, đã hoàn toàn thất bại.
- Không tính toán nữa, tương lai còn dài, dục tốc bất đạt, từ từ sẽ đến thôi mà.
Đường Kim an ủi chính mình một câu, sau đó đột nhiên biến mất trong màn đêm.
Nếu không thể cùng bạn gái làm tí chuyện, vậy thì nên đi làm việc khác thôi.