Sao quán ăn lại đóng cửa thế này, chẳng lẽ lão Lục ôm tiền chạy trốn? Hẳn là không có khả năng đó.
Một giây sau, Đường Kim đã phát hiện không đúng, hình như là mình đến nhầm chỗ, bên cạnh là cửa hàng với biển hiệu năm chữ mới tinh, không phải nhà bếp của Đường Kim sao?
Nhà bếp của Đường Kim - năm chữ rồng bay phượng múa, mà phía dưới mấy chữ này còn có một dòng chữ nhỏ: “Lãnh địa tư nhân, không quen chớ vào”.
Cánh cửa quán còn hé ra một chút, Đường Kim liền tiến vào.
Mới vào cửa, Đường Kim đã biết mình không có tìm sai chỗ, chẳng qua nơi này đã được mở rộng.
Bên trong ánh đèn sáng tỏ, tại vị trí trung tâm có một bàn ăn rất lớn, mà bên cạnh bàn ăn có một cô gái tóc bạc, chân trần đang ngồi, người này không phải là Tống Oánh thì là ai vào đây nữa.
- Cậu tới rồi!
Thấy Đường Kim, Tống Oánh nở nụ cười cực kì ngọt ngào:
- Cậu có hài lòng với quán ăn này không?
Quán ăn này vừa vừa trải qua một cuộc sửa sang qui mô, trên mặt đất có lót thảm đỏ mới tinh, trên vách tường thì dán giấy màu hoàng kim. Tất cả mọi thứ đều là đồ mới, mà trong quán ăn còn có hai cánh cửa thông qua hai bên, một cánh thông qua quán ăn ngày trước của lão Lục, một cánh thì thông vào bên trong.
Tống Oánh đứng thẳng lên tạo ra một dáng đứng mê người, cách ăn mặc hiện giờ của nàng giống y chang ngày hôm qua, chiếc áo khoác màu trắng ngày hôm qua vẫn còn mặc trên người.
Chân ngọc trong suốt sáng bóng dẫm lên thảm sàn, Tống Oánh nhẹ nhàng đi tơi kéo tay Đường Kim:
- Tôi dẫn cậu đi tham quan các phòng khác.
Tống Oánh kéo Đường Kim tới phòng kế bên, sau đó Đường Kim liền phát hiện, nguyên lai quán ăn của lão Lục bây giờ đã biến thành phòng bếp tư nhân, mặc dù phòng bếp này không có khoa trương như phòng bếp của Tần Khinh Vũ, nhưng bên trong thứ gì cũng có.
- Lúc đầu quán ăn tương đối nhỏ, nên tôi thuê luôn hai phòng ở sát bên, phòng bên kia là phòng chứa nguyên liệu nấu ăn, lão Lục cũng đang ở đấy.
Tống Oánh tiếp tục kéo Đường Kim đi tới phòng kế bên, bên trong có một cái tủ lạnh lớn, trong tủ lạnh có một ít thịt, lúc này lão Lục cũng đang đứng kế tủ lạnh.
- Tiểu Đường, Tống tiểu thư.
Thấy hai người tiến vào, lão Lục vội vàng chào hỏi.
- Lục đại thúc, cho tôi một chén há cảo.
Đường Kim nói một câu.
- Được.
Lão Lục vội vàng gật đầu.
- Tôi còn muốn mang cậu đến vài nơi khác.
Tống Oánh không quan tâm đến lão Lục, tiếp tục lôi kéo Đường Kim rời đi, đi một hồi thì trở về chỗ cái bàn lớn dưới sảnh, sau đó đi lên cầu thang, bước đi một hồi thì trực tiếp tới phòng ngủ, trong phòng ngủ tất cả mọi thứ đều là đồ mới.
- Những thứ này làm từ tối hôm qua à?
Đường Kim có chút kinh ngạc.
- Bắt đầu làm từ sáng hôm qua.
Tống Oánh cười ngọt ngào, sau đó buông tay Đường Kim ra, sau đó nhảy lên giường, rồi nhìn Đường Kim nói:
- Sau này tôi ngủ ở đây, cậu cũng có thể vào đây ngủ.
Nói xong lời này, Tống Oánh liền nằm xuống, thả lỏng thân thể, nhìn vô cùng hấp dẫn.
- Đúng là yêu tinh.
Trong lòng Đường Kim bộc phát một cổ xúc động không biết có nên nhào lên hay không, bộ dáng hiện tại của Tống Oánh so với mấy người mẫu đã cởi sạch còn mê người hơn.
Đáng tiếc là khi hắn còn đang do dự có nhào lên hay không, thì Tống Oánh đã ngồi dậy mở miệng nói:
- Tụi mình xuống ăn sáng.
Đường Kim có chút tiếc hận, biết vậy nhào đại lên đi.
Đúng lúc này chuông điện thoại di động của hắn vang lên, hắn lấy ra nhìn vào thì thấy tên của Hàn Tuyết Nhu.
- Mới sáng sớm đã nhớ tôi rồi à?
Đường Kim lập tức bắt máy, hì hì cười nói.
- Tôi không thừa hơi nhớ cậu.
Trong điện thoại, ngữ khí của Hàn Tuyết Nhu mang theo hương vị làm nũng:
- Cậu đang ở đâu? Chút nữa chúng ta cùng nhau đi dạo phố.
- Tốt, khi nào thì đi? Anh còn đang ăn sáng bên ngoài trường.
Đường Kim một lời đáp ứng, nếu cô ấy đã đáp ứng làm bạn gái mình rồi thì mình phải cùng cô ấy đi dạo phố, cho dù muốn trốn cũng không thoát, đây cũng là một trong những điều bắt buộc phải làm khi tán gái.
- Tôi cũng đang ăn sáng cùng mấy người bạn, cậu có thể đợi chúng tôi ở trước cổng trường, tầm nửa tiếng nữa chúng tôi sẽ tới.
Hàn Tuyết Nhu nói.
- Bạn?
Đường Kim nhất thời có chút buồn bực:
- Em đi dạo phố với các bạn cùng phòng à?
- Đúng vậy, các cô ấy cũng đi cùng.
Hàn Tuyết Nhu trả lời đúng với những gì Đường Kim đoán:
- Cứ như vậy đi, tôi ăn sáng đã.
Nhẹ nhàng cười, Hàn Tuyết Nhu cúp điện thoại.
Có chút buồn bực Đường Kim bỏ lại điện thoại vào túi quần, vừa quay đầu nhìn thấy Tống Oánh, hắn liền nhớ tới một chuyện rất trọng yếu:
- Chắc cô cũng biết tôi có bạn gái?
- Tôi biết cậu có một vị hôn thê tên là Tần Thủy Dao, có một người chị kết nghĩa tên là Đường Thanh Thanh, tôi còn biết vào buổi sáng ngày hôm qua cậu lại có thêm một người bạn gái tên là Hàn Tuyết Nhu, những chuyện liên quan đến cậu tôi đều một mực chú ý.
Tống Oánh tươi cười sáng lạn, thực động lòng người nói:
- Tôi còn biết, các nàng đều rất đẹp.
- Tống Oánh, tôi có vấn đề muốn hỏi cô, cô không được gạt tôi đâu đấy.
Đường Kim nghiêm túc nhìn Tống Oánh.
Tống Oánh nhẹ nhàng gật đầu:
- Tôi sẽ không bao giờ gạt cậu.
- Tôi có bạn gái, cô có ghen không?
Đường Kim rất nghiêm túc hỏi.
Đây là chuyện trọng yếu mà Đường Kim mới nhớ tới, vạn nhất Tống Oánh nổi cơn ghen lên thì đem đến cho hắn không ít phiền toái, người của cô ấy toàn độc, chỉ cần dùng một chút thôi là có thể giết người vô hình, đến lúc đó Đường Kim có hối hận cũng không kịp.
Nghe được vấn đề này, gương mặt Tống Oánh liền nở một nụ cười động lòng người, nàng không trả lời vấn đề của Đường Kim, mà đối với hắn nói:
- Ôm tôi đi!
Đường Kim mặc dù có điểm mơ hồ, nhưng vẫn ôm vòng eo nhỏ nhắn của Tống Oánh, hắn cảm nhận được thân thể của Tống Oánh thật mềm mại, còn có chút lành lạnh, cảm giác thật tuyệt vời.
Tống Oánh cũng nhẹ nhàng ôm lấy Đường Kim, sau đó nói thật nhỏ:
- Cậu có biết không? Trước khi gặp cậu, tôi luôn mong có một vòng tay ấm áp ôm tôi vào, bây giờ đã có cậu ôm tôi, tôi đã vô cùng thỏa mãn rồi.