- Tôi đi ngủ đây.
Đường Kim ngáp một cái, đi đến cái ghế hắn ngủ lúc nãy nằm xuống đó ngủ tiếp.
Ba cô gái đưa mắt nhìn nhau, ở chỗ này mà cũng ngủ được à?
- Có ai muốn ở lại trông chừng hắn không?
Đặng Bình Bình nhỏ giọng nói.
- Không cần đâu, hắn lớn như vậy rồi, còn cần chúng ta trông chừng hay sao?
Ngô Mỹ Phương nói.
- Hắn là bạn trai của Hàn Tuyết Nhu, chứ đâu phải là bạn trai của chúng ta.
Hồ Hiểu Vân cũng nói.
- Vậy bây giờ chúng ta đi đâu? Vẫn tiếp tục đi dạo phố hay là trở về?
Đặng Bình Bình hỏi.
- Không đi dạo nữa, chúng ta tìm cửa hàng chăm sóc thú cưng cho Đường Đường.
Hồ Hiểu Vân tiếp tục để nghị.
- Được, cứ quyết định như vậy đi.
Đặng Bình Bình cùng Ngô Mỹ Phương lập tức tán thành, sau đó ba người mang Đường Đường theo nhanh chóng rời đi.
Nguyên bản khi tới quảng trường là bốn nữ một nam, bây giờ bốn nữ đã đi hết chỉ còn một nam ở lại.
Kỳ thật cũng có một số người thường xuyên ngủ ở quảng trường, nên cũng chẳng có ai tới làm phiền Đường Kim, hắn ngủ một giấc thật đã, mãi đến khi chuông điện thoại di động đánh thức hắn.
Đường Kim ngồi dậy, sau đó lấy điện thoại di động ra, nhìn vào màn hình thì phát hiện là Hàn Tuyết Nhu gọi, hắn lập tức bắt máy.
- Cậu đang ở đâu?
Giọng nói của Hàn Tuyết Nhu có chút gấp gáp.
- Quảng trường.
Đường Kim đáp.
- Hả?
Hàn Tuyết Nhu kinh ngạc nói:
- Cậu còn ở quảng trường?
Không đợi Đường Kim trả lời, nàng lại lập tức nói:
- Cậu cứ ở đó đợi, tôi lập tức tới.
Hàn Tuyết Nhu lập tức cúp điện thoại, mà Đường Kim thì nhìn vào điện thoại coi giờ, lập tức có chút ngẩn ngơ, hắn đã ngủ rất lâu, bây giờ đã là năm giờ chiều rồi.
- Chẳng thể trách bụng mình có chút đói.
Đường Kim thì thào tự nói.
Đứng lên, nhìn xung quanh quảng trường, vẫn còn có rất nhiều người đang đi dạo, cũng không thiếu người dùng ánh mắt kì dị nhìn hắn.
- Mẹ, anh trai kia là một tên ăn mày sao?
Có một đứa bé đang hỏi một thiếu phụ.
- Đúng vậy, sau này con phải học hành chăm chỉ nha, nếu không sau này sẽ giống anh trai kia, chỉ có thể làm một tên ăn mày, nhà cửa không có chỉ có thể ngủ ở quảng trường.
Thiếu phụ bắt đầu nhân cơ hội này để giáo dục con mình.
- Mẹ, đó là Ferrari sao?
Đứa bé lại hỏi.
Thiếu phụ có chút ngẩn ngơ, vì nàng chứng kiến thấy tên ăn mày đang đi lại chỗ chiếc xe Ferrari đậu, mà trong chiếc xe Ferrari có một cô gái rất xinh đẹp, rất nhanh tên ăn mày đã ngồi lên xe rời khỏi quảng trường.
- Oa, mẹ ơi con không muốn đi học, con muốn giống anh trai kia làm một tên ăn mày.
Đứa bé hâm mộ nói.
Thiếu phụ nhất thời trợn mắt há hốc mồm, không biết nên nói cái gì cho phải.
Trên Ferrari Hàn Tuyết Nhu vừa lái xe vừa hỏi:
- Cậu vẫn chờ đợi tôi ở quảng trường à?
- Tôi ngủ ở đó.
Đường Kim thành thật trả lời:
- Vừa mới tỉnh dậy.
- Sao cậu không về nhà mà ngủ?
Hàn Tuyết Nhu dở khóc dở cười.
- Lười về.
Đường Kim thuận miệng đáp, sau đó hỏi:
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
- Đi tới chỗ tôi ở, lát nữa chúng ta cùng nhau tham gia tiệc rượu.
Hàn Tuyết Nhu nhanh chóng giải thích:
- Cha của tôi cũng sẽ đi, nghe nói có rất nhiều người tham gia, nhưng cụ thể là ai thì tôi cũng không biết.
- Tiệc rượu?
Đường Kim có chút buồn bực:
- Trong tiệc rượu có cái gì để ăn không?
- Hôm nay cha của tôi giống như tới đó để bàn chuyện làm ăn, nên chúng ta chỉ tới đó một chút rồi rời đi.
Hàn Tuyết Nhu đối với cái tiệc rượu này cũng không biết rõ lắm:
- Đối với công việc của cha tôi, tôi cũng không rõ lắm, tôi cũng không biết tại sao cha lại bắt tôi tham gia, nên tôi nhân cơ hội này cho cha của tôi gặp mặt cậu luôn.
Ferrari nhanh chóng lái vào khu biệt thự, sau đó dừng lại ở căn số bốn mươi tám, Hàn Tuyết Nhu xuống xe liền kéo Đường Kim chạy vào nhà.
- Chờ tôi xuống.
Để Đường Kim ở phòng khách, Hàn Tuyết Nhu liền chạy lên lầu, không đầy một phút, nàng lại chạy xuống trên tay có cầm một bộ âu phục, cùng với đôi giày da:
- Thay bộ quần áo này vào đi, tôi đi thay quần áo đã.
Cũng không quản Đường Kim có phản đối hay không, Hàn Tuyết Nhu liền chạy lên đầu.
- Đã có một tên gia hỏa từng nói, nam nhân thành thục cũng có mị lực, tuy rằng tôi rất tuấn tú, bất quá tôi cũng không để ý làm mình đẹp trai thêm một chút.
Đường Kim lẩm bẩm lầu bầu, sau đó cầm quần áo lên, bắt đầu thay.
Khoan hãy nói, bộ đồ này rất vừa người, giày da cũng rất vừa chân, sau khi Đường Kim mặc vào xong, liền đi tìm một cái gương soi, sau đó thì thào nói:
- Mình thật là đẹp trai.
Phía trên lầu truyền đến động tĩnh, Đường Kim ngẫng đầu lên nhìn, cũng không khỏi ngẩn ngơ, trong lòng liền nảy sinh ra cảm giác kinh diễm.
Hàn Tuyết Nhu mặc một bộ lễ phục màu đen đang chậm rãi xuống cầu thang, trên cái cổ trắng như tuyết là một sợi dây chuyền đính kim cương vừa vặn rũ xuống tại rãnh sâu mê người, giờ phút này Hàn Tuyết Nhu càng thêm gợi cảm, so với ngày thường nàng càng thêm thành thục, còn có thêm vài phần lãnh diễm, cao quý.
- Cậu thực sự chỉ có mười sáu tuổi?
Nhìn thấy Hàn Tuyết Nhu chậm rãi đi lại chỗ mình, Đường Kim nhịn không được hỏi.
Trên mặt Hàn Tuyết Nhu lộ ra nụ cười ngọt ngào, nhìn thấy Đường Kim mặc một thân âu phục, nàng liền hỏi lại câu hỏi của Đường Kim:
- Cậu thực sự chỉ có mười sáu tuổi?
Không đợi Đường Kim trả lời, Hàn Tuyết Nhu buột miệng cười, khoác lên cánh tay Đường Kim rồi nói:
- Đi thôi, chúng ta đi sớm một chút, ba của tôi cũng tới sớm.
Đường Kim thuận tay vòng qua eo Hàn Tuyết Nhu, ngửi thấy trên người nàng tỏa ra một hương thơm say lòng người, nhất thời hắn có chút thỏa mãn, tìm được một người bạn gái như vậy thật tốt.
Hai người lên Ferrari, nhưng chiếc xe lại không rời khỏi khu biệt thự, vì tiệc rượu nằm căn biệt thự số mười tám.
Ferrari dừng lại tại bãi đổ xe, hai người đồng loạt xuống xe, thuận lợi tiến vào trong biệt thự, trên lầu hai là một đại sảnh dùng để tổ chức các buổi tiệc, hai người thân mật đi vào, tuy rằng bây giờ còn chưa đến sau giờ, nhưng cũng đã có rất nhiều người tới rồi.
- Cha của tôi kìa.
Hàn Tuyết Nhu chỉ tay vào một nam nhân trung niên đang cùng người khác nói chuyện với nhau:
- Cậu nhìn thấy cha của tôi có cảm tưởng gì không?
- Cảm tưởng của tôi chính là cha của em rất đẹp trai nha.
Đường Kim chân thực nói, nhưng trong lòng Đường Kim thì lại nghĩ chắc chắn gien của Hàn Tuyết Nhu là biến dị, nếu không thì làm sao có thể sinh ra một người con gái đẹp như vậy.
- Thời trai trẻ cha của tôi rất đẹp trai đó nha.
Hàn Tuyết Nhu yêu kiều hừ một tiếng, hiển nhiên nàng rõ ràng ý của Đường Kim.
Hai người đang chuẩn bị đi qua, thì đúng lúc này có một âm thanh tức giận truyền đến:
- Đường Kim, ai bảo cậu tới đây? Nơi này không chào đón cậu.
Hai người quay đầu lại nhìn, liền thấy một gả gia hỏa bộ dáng hào hoa phong nhã, giống như Đường Kim hắn cũng mặc một bộ đồ Tây, người này chính là Vương Phi.
- Đầu heo, cậu lại muốn so độ soái với tôi à?
Đường Kim kinh ngạc nhìn Vương Phi, thằng ngu này vẫn còn dám tìm mình gây phiền phức.
- Đường Kim đây là nhà của tôi, tôi không cho cậu vào thì cậu làm gì được tôi?
Vương Phi căm tức nhìn Đường Kim:
- Giờ thì lập tức cút ra ngoài cho tôi.