Đường Kim lúc này mới nhìn xem di động, phát hiện hiện tại chỉ là năm giờ rưỡi sáng, còn chưa đến sáu giờ đồng hồ.
- Không phải là cha chị Thanh nhập viện rồi chứ?
Đường Kim nói thầm một câu, bằng tốc độ nhanh nhất vệ sinh cá nhân sau đó ra ngoài luôn.
Chờ hắn đi vào bệnh viện trung tâm Ninh Sơn, đã thấy ở cửa khu nội trú đậu vài chiếc xe cảnh sát, hắn lập tức biết đây không phải việc tư của Đường Thanh Thanh.
- Tiểu đệ, ở đây!
Đường Thanh Thanh luôn luôn mong đợi Đường kim xuất hiện, vừa nhìn thấy hắn nàng liền ngoắc ngoắc.
Đường Kim đi đến bên cạnh Đường Thanh Thanh, liếc mắt bốn phía một cái, sau đó hỏi một câu:
- Chị Thanh, ở đây có chuyện gì?
- Em xem ở trên.
Đường Thanh Thanh chỉ chỉ mái nhà khu nội trú.
Bây giờ còn chưa đến sáu giờ, sắc trời vẫn còn chưa sáng hẳn, bất quá Đường Kim như cũ đủ để thấy rõ ràng tình huống mái nhà, ở mái nhà bên cạnh có hai người, một người là y tá còn người kia rõ ràng là đàn ông. Chẳng qua hai người đều đưa lưng về phía bên này, nên không thể thấy được khuôn mặt của bọn họ.
- Có người muốn tự tử sao?
Đường Kim tò mò hỏi
- Không phải, là Vương Hạo ép buộc người y tá.
Đường Thanh Thanh nói nhanh.
- Vương Hạo?
Đường Kim ngẩn người
- Chị Thanh, là tên đầu heo Vương Hạo kia sao?
- Chính là hắn.
Đường Thanh Thanh gật gật đầu.
- Tiểu đệ, chị mới biết được Vương Hạo thoạt nhìn tài sản cả tỷ, nhưng hắn mượn tiền cũng là vài chục tỷ, hắn vay ngân hàng rất nhiều, nghe nói còn mượn một số người. Đương nhiên nếu Long Thành thế kỷ thành công, hắn thật ra có thể trả nổi số tiền này, nhưng em cũng biết chỗ kia không thể bán rồi.
- A, nói như vậy công lao là do em hả.
Đường Kim đối với lần này rất hài long.
- Em thật sự đúng là quá vĩ đại rồi, lại làm mất đi một tên lòng dạ hiểm độc của giới bất động sản.
- Tiểu đệ, trước hết chớ khen chính mình, giúp chị cứu người đã.
Đường Thanh Thanh nhỏ giọng thúc giục:
- Đồ đội trưởng đang ở mái nhà cùng Vương Hạo đàm phán. Nhưng Vương Hạo tinh thần không có điểm bình thường, hơn phân nửa là không có hiệu quả, theo báo cáo, Vương Hạo đoạt từ tay cảnh sát một khẩu súng, chúng ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Đâu ra cảnh sát vô dụng như vậy, bị đầu heo Vương Hạo kia đoạt súng?
Đường Kim ngáp một cái, đầu năm nay cảnh sát cần nang cao tố chất a.
- Em cũng đừng quản cái này, em có thể cứu con tin không?
Đường Thanh Thanh có chút vội vàng.
- Được rồi, trước tiên em đi tới xem một chút.
Đường Kim nói xong cũng chạy vào khu lầu nội trú.
Mà giờ khắc này, trên sân thượng, Vương Hạo một tay kẹp cổ y tá, tay kia thì cầm súng, họng súng đè vào đầu y tá, đang ở đó có chút điên cuồng rống to:
- Đừng tới đây, đừng tới đây, nếu không tao một phát bắn chết nó. Tao cho chúng mày nửa giờ, cho tao một chiếc trực thăng lại đây, tao muốn rời khỏi nơi này, tao muốn xuất ngoại!
Ngày hôm qua, Vương Hạo còn đang mong đợi sự nghiệp của mình lên một nấc thang mới, khi đó hắn vẫn còn là người nổi tiếng bất động sản, ở Ninh Sơn là nhân vật. Nhưng sau hai mươi bốn tiếng, hiện tại Vương Hạo bắt cóc con tin đã thành tội phạm, tất cả chuyện này, đơn giản hắn gặp được bước ngoặt lớn nhất cuộc đời.
Buổi sáng ngày hôm qua, mấy trăm ánh mắt cùng hơn chục phóng viên, hắn vừa mới bắt đầu phiên giao dịch, Long Thành thế kỷ khắp nơi đều là khe nứt to lớn. Mà tin tức này, cũng không có đợi qua ngày hôm sau, ngay trong ngày, mạng lưới TV thậm chí là báo chiều đều đã đưa tin, làm hắn tức giận ngất đi và được vào bệnh viện. Vương Hạo trong bệnh viện sau khi tỉnh lại được một số người thân thiết an ủi.
Quan viên chính phủ mang tới đại lễ an ủi, chính là nói cho hắn biết, công ty của hắn sẽ tạm ngừng kinh doanh để chỉnh đốn, tất cả hạng mục đều được đình công, mà mấy ngân hàng lớn ở Ninh Sơn, đưa tới cho hắn hoa tươi đồng thời còn nói cho hắn biết, tiền hắn vay ngân hàng nên trả rồi.
Tìm hắn trả tiền cũng không chỉ là ngân hàng, còn có một số chủ nợ đến phòng bệnh an ủi, rốt cục để cho hắn hôn mê lần nữa. Tất nhiên trên thực tế, hắn là một lần nữa giả bộ bất tỉnh.
Khi phòng bệnh của hắn yên tĩnh, hắn lập tức tỉnh lại, lập tức hủy bỏ vé máy bay trở về của vợ còn đang ở nước ngoài du lịch, không nên quay lại, mà hắn thì bắt đầu tính kế hoạch chạy trốn, mặc dù khi hắn phát hiện tài khoản quốc nội bị hạn chế, hắn đã cảm thấy không ổn, nhưng rạng sáng bốn giờ, hắn vẫn quyết định lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.
Đáng tiếc đầu năm nay đại gia thất bại nhiều lắm, cho nên chính quyền Ninh Sơn đã sớm phòng bị Vương Hạo bỏ trốn, đặc biệt dặn dò cảnh sát canh chừng, lúc Vương Hạo còn chưa ra khỏi bệnh viện đã bị phát hiện.
Vương Hạo bị stress sắp hỏng rồi, đầu nóng lên, hắn bắt cóc hộ sĩ trực ban, còn cướp súng của cảnh sát, lôi hộ sĩ lên tầng thường rồi tạo ra cái cảnh này.
- Tao muốn xuất ngoại, tao phải rời khỏi địa phương quỷ quái này!
Vương Hạo hướng Đồ Trường Văn cùng mấy cảnh sát rống giận, hắn hai mắt đỏ bừng, vẻ mặt tiều tuy, trạng thái tinh thần không ổn định. Mà giờ khắc này trong đầu hắn chỉ có một ý niệm như vầy, phải là xuất ngoại, nhất định xuất ngoại, hắn ở nước ngoài còn cất mấy ngàn vạn Đô la, chỉ cần xuất ngoại, hắn như cũ có thể được nhậu nhẹt ăn ngon, thuận tiện còn có thể bao mấy cô gái Tây.
Ngay khi trong đầu Vương Hạo xuất ngoại ý niệm thì đột nhiên một thanh âm quen thuộc trong tai của hắn:
- Phải ra khỏi đây kỳ thật rất đơn giản, cần gì máy bay trực thăng? Có muốn một biện pháp xuất ngoại đơn giản không?
Nương theo tiếng nói quen thuộc này, một thân ảnh cho hắn khắc cốt ghi tâm xuất hiện ở trước mặt, trong nháy mắt Vương Hạo đột nhiên tỉnh táo rất nhiều, hắn nghiên răng nghiến lợi, gằn từng tiếng phun ra:
- Đường Kim, lại là tiểu vương bát đản mày!
Ngắn ngủi một ngày thời gian, Vương Hạo từ trên cao ngã xuống địa ngục, hết thảy căn nguyên đều là Đường Kim, muốn hỏi Vương Hạo thống hận ai nhất, người này tuyệt đối chính là Đường Kim!
- Tôi nói cha con các người đúng là đầu heo.
Đường Kim lắc đầu thở dài:
- Các người rõ ràng có thể lựa chọn nhẹ nhàng xuất ngoại, không nên làm cho mọi việc phức tạp. Nghe tôi đi, xoay người nhảy xuống, ông chủ động tiêu diệt một thương nhân lòng dạ hiểm độc, nhất định có thể lên Thiên đường, Thiên đường cũng giống như ở nước ngoài, thế là xuất ngoại được rồi.
Mấy cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, người này đưa ra chủ ý cùi bắp gì vậy?
- Đồ Trường Văn, hiện tại tôi không cần máy bay trực thăng nữa!
Vương Hạo lúc này tựa hộ bình tĩnh lại, hắn dùng ánh mắt cừu hận nhìn Đường Kim, tiếp tục nói:
- Muốn mạng của y tá này, cho Đường Kim quỳ trước mặt tôi, dập đầu hai cái!