Lục Ly trong miệng Ninh Tâm Tĩnh là một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, khổ người không lớn, nhưng ánh mắt có vẻ bén nhọn. Thật ra hắn không mặc đồ rằn ri, mà là đồ tây, trang phục của một tri thức bình thường.
Còn về sáu thành viên mới, Ninh Tâm Tĩnh cũng không giới thiệu cụ thể, hiển nhiên muốn để họ tự giới thiệu.
- Đường Kim, quyết định này hơi đột nhiên, tôi cũng không thể báo trước cho cậu, hy vọng cậu đừng trách móc.
Nhạc Trung Hằng mở miệng nói một câu.
- Không sao, chỉ cần trả tiền thuê nhà là được.
Đường Kim ra vẻ không để ý, sau đó đột nhiên nhớ tới một vấn đề quan trọng:
- Huấn luyện viên Ninh, nếu không, chúng ta thương lượng giá thuê nhà cụ thể trước nhá?
Mọi người lại câm nín lần nữa, thằng này tham tiền có cảnh giới a!
- Cậu muốn bao nhiêu?
Giọng nói của Ninh Tâm Tĩnh vẫn bình thản, hiển nhiên độ hàm dưỡng của nàng rất là cao.
- Biệt thự lớn như vậy, một tháng một vạn được không?
Đường Kim suy nghĩ một chút rồi nói.
Chỉ một vạn?
Nhạc Trung Hằng thở phào nhẹ nhõm, những người khác cũng thấy hoàn hảo. Mặc dù thằng này hơi tham, nhưng thực sự không hét giá trên trời. Ngôi biệt thự lớn như vậy, k/tháng cũng không phải là đắt.
- Không thành vấn đề, một vạn thì một vạn.
Ninh Tâm Tĩnh cũng thấy cái giá này khá mềm.
Nhưng vào lúc này, Đường Kim lại bổ sung một câu:
- Là mỗi người một vạn.
- Mỗi người một vạn?
Ninh Tâm Tĩnh khẽ cau mày.
- Không sai, huấn luyện viên Ninh, đưa tiền trước đi.
Đường Kim cười hì hì, chìa tay ra với Ninh Tâm Tĩnh.
Nhạc Trung Hằng vội vàng tiếp lời:
- Đường Kim, tôi là người phụ trách hậu cần. Cứ tìm tôi nói chuyện là được rồi.
- À, tất nhiên ông cũng cần trả, lấy ra đi.
Đường Kim cũng chìa tay với Nhạc Trung Hằng, lại nhìn lướt qua tất cả mọi người:
- Mỗi người một vạn, chỉ cần tiền mặt, không lấy chi phiếu.
- Đường Kim, chờ lát nữa tôi lấy chín vạn tiền nhà đưa cho cậu là được.
đọc truyệnvới .net/
Nhạc Trung Hằng nhíu mày nói.
- Không được, tiền thuê của ai người đó trả.
Đường Kim lại lắc đầu, nghiêm trang nói:
- Về sau, tôi chính là chủ nhà của các người. Cho nên, các người nhất định phải tôn kính chủ nhà, nếu không, tôi có thể sử dụng quyền lực gia chủ.
- Chủ nhà có quyền lực gì nha?
Một cô bé có vẻ giống con trai lên tiếng, cô bé chính là một trong sáu người nọ, thoạt nhìn tuổi cũng chưa đến hai mươi.
- À, chính là quyền lực tùy thời đuổi các người ra ngoài.
Đường Kim nghiêm trang nói.
Mọi người chín mặt nhìn nhau, náo hồii lâu, hóa ra thằng này không phải vì tiền. Hình như hắn muốn quyền lực cao nhất ở đây nha! Theo ý hắn, chẳng phải ngay cả Ninh Tâm Tĩnh cũng có thể tùy tiện đuổi đi sao?
Ninh Tâm Tĩnh khẽ cau mày, hiển nhiên cũng nhìn ra dụng ý thật sự của Đường Kim. Nhưng nàng còn chưa nói chuyện thì đã có kẻ không nhịn được.
- Đường Kim, làm trò đủ chưa? Tao nhịn mày lâu rồi, mày cho rằng mày là cái gì? Chủ nhà cái gì? Mày cho rằng chỗ này là của mày chắc? Tao cho mày biết, cho dù nơi đây đứng tên mày thì thực chất vẫn là tài sản Ám Kiếm, bọn tao muốn ở thì ở, muốn đi thì đi, mày không xen vào được!
Đó cũng là một trong sáu người, tên này chừng hai mươi, lớn lên mi thanh mục tú, vóc người cao lớn, rất có tiềm chất làm tiểu bạch kiểm.
Đường Kim nhìn thằng mặt trắng này, lười biếng nói:
- À... Chúc mừng! Chú không cần nhịn anh nữa đâu, giờ thì cút đi được rồi.
- Mày bảo ai cút?
Thằng mặt trắng bỗng nhiên đứng dậy, căm tức nhìn Đường Kim:
- Nói cho mày biết, mày ra vẻ trước mặt ai thì được, đừng có ra vẻ với Hoắc Đông Hạo tao!
Đường Kim nhìn Ninh Tâm Tĩnh, rất chân thành nói:
- Huấn luyện viên, thật ra tôi rất tôn trọng chị. Cho nên, thằng này cũng nên để chị đuổi đi nha!
Không khí trong nhà trở nên quái dị, Ninh Tâm Tĩnh không nói gì, tất cả mọi người cũng không nói.
- Đuổi tao đi? Ha ha ha, thật buồn cười!
Hoắc Đông Hạo thấy Ninh Tâm Tĩnh không nói chuyện, nhất thời cũng có chút đắc ý:
- Đường Kim, xem ra mày vẫn chưa hiểu tình huống. Để tao nói cho mày biết vậy, hiện tại trong trụ sở Ninh Sơn, người quan trọng nhất không phải mày, mà là tao! Hoắc Đông Hạo!
- À... Chẳng lẽ mọi người quá nhàm chán, cần thằng hề này mua vui sao?
Đường Kim ngạc nhiên nhìn Hoắc Đông Hạo.
Không đợi hắn nói chuyện, Đường Kim lại nhìn những người khác, bộ dạng an ủi:
- Thật ra, nếu các cậu nhàm chán thì có thể mở TV hay lên mạng, không thì ra ngoài đánh nhau cũng được. Đừng có tìm niềm vui từ thứ đáng thương này chứ!
- Đường Kim, thôi bỏ qua đi.
Nhạc Trung Hằng rốt cuộc cũng mở miệng, hiển nhiên muốn hòa giải:
- Các cậu cũng gia nhập Ám Kiếm không lâu, hiểu lầm một chút cũng là bình thường. Qua một thời gian ngắn, tất cả sẽ thân nhau như anh em thôi mà.
- Thân như anh em?
Hoắc Đông Hạo cười lạnh một tiếng:
- Bây giờ tôi nói cho rõ, tôi ngứa mắt thằng nhãi Đường Kim này. Có nó thì không có tôi, có tôi thì không có nó!
Hoắc Đông Hạo ra vẻ dương dương tự đắc, trong mắt hắn, trụ sở Ninh Sơn này mà thiếu hắn là không thể được. Đặc biệt là hai huấn luyện viên kia không phản đối lời của hắn, càng làm hắn tự tin mười phần.
Mới tham gia Ám Kiếm, thật ra Hoắc Đông Hạo không biết nhiều về sự tích của Đường Kim. Mặc dù Hiểu Hiểu đã share hình ảnh Đường Kim đuổi Tiềm Long cho mọi người, nhưng trong đó không có Hoắc Đông Hạo. Vì vậy...
Nhưng lúc này, Ninh Tâm Tĩnh lại xen lời:
- Hoắc Đông Hạo, tôi hi vọng cậu hãy xin lỗi Đường Kim.
- Cái gì?
Hoắc Đông Hạo nhất thời bị giội một gáo nước lạnh. Hắn khó tin nhìn Ninh Tâm Tĩnh:
- Huấn luyện viên Ninh, chị muốn tôi xin lỗi Đường Kim?
- Nói xin lỗi, hoặc là rời đi.
Giọng nói của Ninh Tâm Tĩnh bình thản dị thường, nhưng lại có một cỗ ý vị không thể cự tuyệt.
- Chị lại dám bảo tôi rời đi?
Hoắc Đông Hạo đã nghe rõ ràng. Một giây sau, hắn rống giận với Ninh Tâm Tĩnh:
- Tại sao lại bảo tôi rời đi? Tôi mới là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của Ám Kiếm các người!
- Tôi không nhắc lại lần thứ hai.
Ninh Tâm Tĩnh thản nhiên nói.
- Rất tốt, rất tốt! Ninh Tâm Tĩnh, ông đây nguyện ý gia nhập Ám Kiếm còn không phải vì cô hả?
Hoắc Đông Hạo tức giận dị thường:
- Nếu không ông đã sớm đến Tiềm Long, cần gì phải vào Ám Kiếm rách nát này? Bây giờ cô lại bảo tôi đi? Được, tôi đi! Chẳng qua, các người sẽ phải hối hận!
Hoắc Đông Hạo để lại một câu này, xoay người đi ra ngoài. Nhưng lúc này, Đường Kim lại nói chuyện:
- Á đù, chờ tý thằng mặt trắng kia.