- Sòng bạc cùi mía gì thế? Mới hơn năm trăm vạn đã quỵt rồi.
Đường Kim có chút bất mãn:
- Thầy Trương, đi, để em đòi nợ cho thầy.
- Tiểu đệ, đừng nháo nữa, nợ kiểu đó thì đòi làm sao?
Đường Thanh Thanh vội vàng nói.
- Tôi cũng không có mệnh dùng tiền phi nghĩa. Cho nên tôi cũng không muốn đòi nợ. Nhưng mà, Đường cảnh quan, nhất định cô phải nghĩ cách cứu Trương Tuấn Kiệt ra.
Trương Hoa Bình thành khẩn nói.
- Thầy Trương, thầy biết Trương Tuấn Kiệt bị giam ở đâu chứ?
Đường Thanh Thanh suy nghĩ một chút rồi hỏi.
Trương Hoa Bình lắc đầu.
- Vậy thì phiền rồi, nếu tôi mang người đi đòi người, chẳng may không thấy Trương Tuấn Kiệt thì cậu ta sẽ gặp nguy hiểm. Đám người kia rất độc ác, không chừng sẽ làm cho cậu ta biến mất.
Đường Thanh Thanh như lẩm bẩm:
- Đám khốn kiếp kia, tôi vẫn muốn đối phó chúng, nhưng không tìm được biện pháp.
Thấy Đường Thanh Thanh như nghiến răng nghiến lợi, Đường Kim có chút kỳ quái:
- Chị Thanh, chị ghét cái sòng bạc Long Phượng kia lắm hả?
- Tiểu đệ, sòng bạc này trước đó không lâu còn gọi là sòng bạc Long Hổ, là do Phì Long và Sấu Hổ mở.
Đường Thanh Thanh vừa nói là Đường Kim đã hiểu ra.
- Trên đời sao có thể có nơi làm chị Thanh không vui chứ? Đi, chúng ta đi hủy chỗ đó!
Hủy đi?
Đường Thanh Thanh ngẩn ngơ, tiểu đệ này không định dùng lại chiêu thức đối phó Long Thành Thế Kỷ đấy chứ?
- Tiểu đệ, dù có hủy nơi đó đi cũng vô dụng. Cũng chỉ là một sòng bạc, bọn chúng có thể mở ra sòng bạc khác mà.
Đường Thanh Thanh nhẹ nhàng nói.
- Thế à? Vậy thì đơn giản, chúng ta thắng hết tiền của sòng bạc là được rồi.
Đường Kim hời hợt nói.
- Tiểu đệ, em có chắc là thắng được không?
Đường Thanh Thanh không nhịn được hỏi.
Đường Kim còn chưa trả lời, Trương Hoa Bình đã chen vào một câu:
- Đường Kim, cho dù em có nắm chắc, sòng bạc cũng không cho thắng quá nhiều. Em mà thắng thì cũng giống như tôi thôi.
- Em thắng tiền, còn chưa ai dám quỵt.
Đường Kim không thèm để ý, hắn cười rạng rỡ với Đường Thanh Thanh một cái:
- Chị thanh, không bằng chúng ta hủy cái chỗ làm chị căm ghét kia luôn đi!
Đường Thanh Thanh hơi do dự một chút, sau đó gật đầu:
- Tốt!
Đường Thanh Thanh từ nhỏ đã căm thù đến tận xương tủy, hiện giờ Đường Kim nói có cách tiêu diệt nó, mặc dù nàng biết hắn sẽ không làm theo cách hợp pháp, nhưng nàng vẫn đáp ứng.
Mấy phút sau, Đường Thanh Thanh thả Trương Hoa Bình, mà nàng với Đường Kim cũng rời khỏi cục cảnh sát.
Nửa giờ sau, khu dân cư phía bắc Ninh Sơn.
Lúc Đường Thanh Thanh đi ra, Đường Kim không khỏi ngẩn ngơ, trong lòng như cháy lên hỏa diễm. Chị kết nghĩa ăn mặc như bây giờ thật đúng là mê người a.
Vì kế hoạch tiêu diệt sòng bạc, Đường Thanh Thanh cố ý về thay đồ. Trút bỏ cảnh phục, nàng đổi lại chiếc váy ngắn màu đen, cặp chân dài được quần tất đen bao bọc, lại càng hấp dẫn động lòng người. Mà bộ vị vốn phát triển không tốt lắm cũng vì chiếc váy này mà có vẻ hơi lớn hơn.
- Hình như chỗ kia của chị Thanh lại phát triển rồi a!
Trong đầu Đường Kim mọc lên ý niệm đó, có ý muốn tự mình lấy tay cảm thụ kích thước xem sao.
Một thân trang phục này làm Đường Thanh Thanh trở nên quyến rũ hơn, còn có cả mùi vị đàn bà. Mặc dù ít đi ý vị đặc biệt của nữ cảnh sát, nhưng lại làm cho Đường Kim càng thấy mê người.
Trong lúc nhất thời, Đường Kim cũng hơi thất thần, cho đến khi Đường Thanh Thanh mở cửa lên xe, hắn vẫn nhìn nàng không rời mắt.
- Tiểu đệ, không nhận ra chị nữa hả?
Đường Thanh Thanh hơi đỏ mặt:
- Đừng nhìn chị như vậy mà.
- Chị Thanh, em đúng là không nhận ra chị a.
Đường Kim vẫn chưa thu mắt lại.
- Được rồi, em muốn nhìn, sau này chị lại cho em nhìn là được.
Đường Thanh Thanh nổ máy xe:
- Giờ thì đừng nhìn nữa, em cứ nhìn như vậy, chị không tập trung lái xe được.
- Chị Thanh, chị còn thiếu em rất nhiều nụ hôn nha.
Đường Kim bắt đầu đòi nợ.
Đường Thanh Thanh liếc Đường Kim một cái:
- Tiểu đệ, em cũng có bạn gái rồi, sao còn muốn chiếm tiện nghi của chị chứ? Hơn nữa, lấy đâu ra mà rất nhiều? Rõ ràng chỉ có một thôi mà.
- Chị Thanh, sao có thể nói chiếm tiện nghi chứ? Chúng ta là chị em, tất nhiên phải thân mật một chút, tốt nhất là cùng ăn cùng ngủ.
Đường Kim hùng hồn nói.
Cùng ngủ?
Đường Thanh Thanh đỏ cả mặt, tên sắc lang này, quả nhiên là có ý xấu!
Thấy mắt Đường Kim vẫn sáng như đèn pha, Đường Thanh Thanh có chút bất đắc dĩ. Rốt cuộc cũng đưa môi sang, thơm nhẹ một cái lên má Đường Kim:
- Giờ thì hết nợ nhá!
- Mới thế sao hết nợ được?
Đường Kim lại lắc đầu:
- Chị Thanh, ngay cả lãi còn chưa đủ, chị không biết là bây giờ mình thiếu em rất nhiều nụ hôn sao?
Đường Thanh Thanh lại không nhịn được liếc hắn cái nữa:
- Tiểu đệ, đây không phải là cho vay cắt cổ hay sao?
- Không sai.
Đường Kim cười hì hì:
- Tóm lại, chị cứ nhớ nha, chị còn nợ em rất là nhiều, lúc nào em cũng có thể đến lấy lãi.
Đường Thanh Thanh có chút câm nín, sau một lúc, rốt cuộc cũng hỏi một câu:
- Tiểu đệ, em nói số chính xác đi, rốt cuộc chị nợ em bao nhiêu?
- Để em tính coi nào!
Đường Kim ra vẻ suy tư:
- Chị Thanh, nói cho chị một tin tức tốt.
- Tin tốt gì?
Đường Thanh Thanh cảm thấy tám phần không có chuyện gì hay ho.
- Em bấm tay tính toán, phát hiện chị thiếu em số lượng môi thơm là vô cùng vô tật a. Tất nhiên là tin tốt rồi, bởi vì... Điều đó cũng có nghĩa là chúng ta mãi mãi là chị em tương thân tương ái nha.
Đường Kim nghiêm trang nói.
Đường Thanh Thanh nhìn chằm chằm Đường Kim, một lát sau, nàng mới phun ra một câu:
- Tiểu đệ, chị phát hiện em không phải cho vay nặng lãi. Vay nặng lại tuyệt đối không đen tối như em!
- Chị Thanh, đó gọi là tình nghĩa vô giá, nụ hôn cũng là bảo vật vô giá luôn. Lợi tức tất nhiên cũng phải cao hơn một chút.
Đường Kim cười hì hì nói.
Đường Thanh Thanh cảm thấy nhức đầu:
- Được rồi, coi như em có lý, chị thiếu em, được chưa? Bây giờ thì đừng có nhìn chị nữa.
Đường Kim hài lòng quay đầu đi, mà Đường Thanh Thanh lại đạp chân ga, xe nhanh chóng rời khỏi khu dân cư. Mấy phút sau, xe dừng lại trước một quán trà ở đường bắc Ninh Sơn.
- Chị Thanh, đây là sòng bạc hả?
Đường Kim nhìn quán trà, có chút mê hoặc hỏi.