- Bé ngốc sắp thua rồi.
Đường Kim thở dài, thật ra hắn cũng không quá tình nguyện đi xem Tần Thủy Dao thi đấu. Nhưng sau khi tới đây, hắn cảm thấy chuyến này cũng không uổng, lúc Tần Thủy Dao chơi bóng, thoạt nhìn rất bổ mắt. Mặc dù không gợi cảm như lúc khiêu vũ trong KTV hôm đó, nhưng khi nàng bày ra sức sống thanh xuân kia, lại có thể hấp dẫn hắn trong lúc vô tình.
- Đồng đội của cô ấy quá kém.
Hàn Tuyết Nhu mở miệng, lúc này nàng lại nói hộ Tần Thủy Dao:
- Có câu không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo mà. Tần Thủy Dao thua trận này rất oan.
- Cưng à, phải là không sợ đối thủ như tiên nữ, chỉ sợ đồng đội giống cương thi.
Đường Kim cười hì hì:
- Nhưng mà, chẳng lẽ em không hi vọng bé ngốc thua à?
- Dĩ nhiên là không rồi, đây là cuộc tranh tài giữa trường chúng ta và Ninh Sơn Nhất Trung. Em và Tần Thủy Dao là tranh đấu nội bộ, hiện tại phải nhất trí chống giặc.
Hàn Tuyết Nhu ra vẻ đương nhiên.
Đường Kim nhìn Hàn Tuyết Nhu, bộ dạng tán thưởng:
- Cưng à, lòng dạ của em thật vĩ đại.
- Đó là đương nhiên...
Hàn Tuyết Nhu vừa mới ứng lời, đột nhiên thấy Đường Kim đang nhìn cái bộ vị cao ngất của nàng, nhất thời phát hiện câu nói vừa rồi của Đường Kim mang ý khác, mặt không khỏi đỏ lên:
- Sắc lang! (Lòng dạ = bộ ngực, tiếng Tàu nó thế)
- Anh đang ca ngợi từ nội tâm mà.
Đường Kim cười hì hì:
- Nếu để cho anh được chân thành cảm thụ tấm lòng vĩ đại ấy thì là tốt nhất.
Hàn Tuyết Nhu đỏ bừng cả mặt, không thèm để ý đến Đường Kim. Trong lòng lại thầm nói, tên này cũng đâu phải chưa từng sờ qua.
- Tần Thủy Dao, cố gắng lên!
- Tần Thủy Dao, cố gắng lên!
...
Bất chợt, bốn phía bốc phát ra tiếng ủng hộ đinh tai nhức óc. Tần Thủy Dao vừa nghỉ ngơi một chút lại ghi một điểm, tỉ số đã là - .
Song, lập tức khán giả Ninh Sơn Nhị Trung không nhịn được thở dài, đồng đội cường đại của Tần Thủy Dao trực tiếp phát bóng ra ngoài. Đối phương tự dưng lại được một điểm.
- Số kia tuyệt đối là gián điệp!
Hàn Tuyết Nhu trên khán đài bất mãn:
- Cô ta phát ra ngoài ít nhất năm lần rồi.
Bên Ninh Sơn Nhị Trung lại xin tạm dừng. Tần Thủy Dao đứng ở bên sân, hai tay chống hông, thở hồng hộc từng ngụm. Mồ hôi đã sớm ướt đãm, nàng nhìn bốn phía một cái, ánh mắt hơi mờ mịt, còn có chút bất đắc dĩ. Kể từ khi cuộc khiêu chiến trung học được tổ chức, trận thi đấu nữ của Ninh Sơn Nhị Trung chưa bao giờ thua. Chẳng nhẽ truyền thống này sẽ bị nàng phá vỡ hay sao?
Tần Thủy Dao có chút không cam lòng, nhưng bây giờ thua ba điểm, đối phương chỉ cần một điểm là thắng, mà thể lực của nàng đã tiêu hao sạch. Lúc này, cho dù là nàng cũng mất đi niềm tin lội ngược dòng.
Bất chợt, Tần Thủy Dao nhìn thấy Đường Kim, tất nhiên cũng thấy Hàn Tuyết Nhu. Thấy hai người bọn họ đang ngồi cùng nhau, hình như còn đang cười. Trong lúc nhất thời Tần Thủy Dao có một loại ảo giác, nàng cảm thấy hai kẻ kia đang cười nhạo nàng.
Vốn còn cảm thấy bất lực, giờ phút này nàng lại càng thêm yếu ớt. Vành mắt đỏ hoe, nàng suýt chút nữa bật khóc.
Nhưng một giây sau, Tần Thủy Dao đã kích phát ý chí chiến đấu, nàng khẽ cắn răng, mắng thầm:
- Đường Kim thúi, lúc này lại mang Hàn Tuyết Nhu tới khoe khoang. Muốn xem tôi mất mặt, còn lâu các người mới được như ý!
Hết thời gian tạm dừng, Tần Thủy Dao cùng các đồng đội lại vào sân. Đối phương phát bóng, sau mấy phen chuyền đón, Tần Thủy Dao đột nhiên đập mạnh một cái, ghi điểm, khiến toàn trường hoan hô. Nhưng một giây sau, tiếng hoan hô biến thành kinh hô, bởi họ đột nhiên phát hiện, Tần Thủy Dao ngã nhào xuống đất, giống như không bò dậy nổi.
Ninh Sơn Nhị Trung lại đành xin ngừng lần nữ, một đám vây lấy Tần Thủy Dao, có chút căng thẳng.
- Tần Thủy Dao, cậu bị thương hả?
- Tần Thủy Dao, cậu không sao chứ?
- Tần Thủy Dao...
...
Thấy những đôi mắt ân cần, Tần Thủy Dao cố gắng đứng dậy, nàng lắc đầu:
- Tôi không bị thương/
Vừa nói xong, thân thể nàng đã lung lay một cái. Hiển nhiên, dù không bị thương nhưng nàng đã bị thoát lực rồi.
- Tần Thủy Dao, nếu không thì bỏ đi. Em ra sân nghỉ ngơi một chút, một cuộc thi mà thôi, thua thì thua.
Cô giáo thể dục làm huấn luyện viên có chút đau lòng nhìn Tần Thủy Dao. Nàng đã sớm nhận ra Tần Thủy Dao hết thể lực. Vốn tưởng cô bé có thể kiên trì đến hết trận, nhưng đã thành như vậy rồi, hiển nhiên là không thể kiên trì được nữa.
- Em... Em có thể kiên trì chút nữa.
Tần Thủy Dao lộ vẻ quật cường:
- Đến lượt em phát bóng rồi, em đã phát bóng ăn được mười điểm. Chỉ cần lần này em có thể thắng thêm hai điểm là chúng ta sẽ có cơ hội.
- Vậy... Làm đi! Tóm lại, em cứ làm theo khả năng, nếu không kiên trì nổi thì đừng cố nữa.
Cô giáo này vẫn rất quan tâm Tần Thủy Dao.
Thời gian tạm dừng kết thúc, mọi người lại vào sân, Tần Thủy Dao cầm bóng, chuẩn bị phát.
- Tần Thủy Dao, cố lên!
- Cố lên nha!
- Hạ gục đám con gái Nhất Trung!
...
Mọi người lại hoan hô, trong tiếng cổ vũ của mọi người, Tần Thủy Dao giơ tay phải lên, nhưng trong lúc bóng sắp rời khỏi tay trái, mọi người đột nhiên nghe được một thanh âm:
- Tần Thủy Dao, chờ chút.
Tất cả mọi người ngẩn ngơ, đây không phải Đường Kim sao?
Tần Thủy Dao cũng hơi tức giận, tên này lại định làm gì?
- Nè, làm gì vậy?
Tần Thủy Dao đành tạm thời dừng bóng, có chút tức giận quay đầu lại hỏi.
Mặc dù chỉ là thi đấu trung học, cho nên cũng không chính quy lắm. Mặc dù Ninh Sơn Nhị Trung đã dùng hết số lần tạm dừng, nhưng trọng tài cũng không nói gì, ngay cả bên Ninh Sơn Nhất Trung cũng không có ai kháng nghị.
Đường Kim trực tiếp nhảy từ khán đài xuống, đi vào trong sân, cười hì hì với Tần Thủy Dao:
- Bé ngốc, mặc dù rất muốn từ hôn với cậu, nhưng nếu bây giờ cậu thua thì tôi rất mất mặt nha! Ai bảo cậu trên danh nghĩa là hôn thê của tôi? Cho nên, vì để cậu thắng trận này, tôi quyết định khích lệ tinh thần cậu một chút.
- Ai cần cậu khích lệ? Cậu đứng ở đây gây chướng mắt là được!
Tần Thủy Dao tức giận nói, nàng càng cảm thấy tên này đang cười nhạo nàng, thật quá ghê tởm!
- Tần Thủy Dao, chẳng lẽ cậu không biết, được trai đẹp vĩ đại như tôi đây khích lệ, cậu có thể không chiến mà thắng sao?
Đường Kim nghiêm trang nói:
- Có tôi khích lệ, cậu sẽ thắng.
- Vậy khích lệ xong rồi, đi được chưa?
Tần Thủy Dao tức giận nói:
- Đừng làm ảnh hưởng đến trận đấu.
- Khích lệ thật sự còn chưa tới mà.
Đường Kim cười hì hì:
- Sự khích lệ của tôi có một cái tên rất nghiêm túc...
Đường Kim cố ý dừng lại một chút, sau đó đột nhiên giang tay, ôm lấy Tần Thủy Dao rồi mới nói ra mấy chữ cuối cùng:
- Chính là cái ôm của Đường Kim.