- Sao lại là anh nữa?
Hàn Tuyết Nhu rất căm tức:
- Anh cố tình gây chuyện với tôi phải không?
- Tôi chỉ làm việc theo luật.
Cảnh sát mắt nhỏ ra vẻ chính nghĩa bừng bừng.
- Vậy được, anh nói đi, tiền phạt bao nhiêu? Tôi nộp phạt là được!
Hàn Tuyết Nhu chỉ muốn giải quyết nhanh một chút rồi đến Ninh Sơn Nhất Trung tham gia trận đấu, không muốn lãng phí thời gian.
- Đến đội cảnh sát giao thông trước đã. Không có bằng lái, cũng không chỉ nộp phạt đơn giản như vậy.
Cảnh sát giao thông mắt nhỏ hừ lạnh một tiếng:
- Loại đến chết không đổi như cô, nếu không bị giam vài ngày thì cũng không biết sợ đâu mà!
- Tạm giam?
Hàn Tuyết Nhu giận dữ:
- Anh đang lấy việc công báo thù tư hả? Tôi không có bằng lái mà thôi, tôi không phóng nhanh không đâm người, sao lại tạm giam tôi?
- Không có bằng lái, bất luật cô có gây tai nạn hay không thì cũng có thể tạm giam.
Cảnh sát nhìn Hàn Tuyết Nhu:
- Có cần tôi đọc luật pháp cho cô không?
- Anh đọc xem nào?
Hàn Tuyết Nhu căm giận nói.
Cảnh sát giao thông sửng sốt, hắn không ngờ Hàn Tuyết Nhu sẽ bắt hắn đọc. Hắn suy nghĩ một chút, phát hiện mình cũng không nhớ rõ lắm.
- Không đọc được sao?
Hàn Tuyết Nhu khinh bỉ:
- Tôi nói cho anh biết, trước khi lái xe tôi đã hỏi qua, tôi mới mười sáu, hơn nữa còn vi phạm lần đầu, căn bản không bị tạm giam. Anh đây là đang cố ý gây sự!
- Tôi đúng là đang cố ý gây sự, cô làm gì được tôi?
Cảnh sát mắt nhỏ chống một tay lên đầu xe, thân thể nghiêng về phía trước, thanh âm giảm thấp:
- Bây giờ còn nói cho co biết, đừng tưởng có tiền là giỏi. Loại con nhà giàu như các cô tôi thấy nhiều rồi, rơi vào tay tôi, các cô có nhiều tiền nữa cũng phải coi tôi là ông lớn!
Cảnh sát giao thông này vừa dứt lời, cách đó không xa đã truyền tới một thanh âm:
- Anh Đại Binh, trực sớm vậy à?
Một nam sinh mặc đồ bóng rổ đi xe đạp tới, sau khi dừng lại bên cạnh cảnh sát giao thông, lại thấy được Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu, nam sinh này ra vẻ ngạc nhiên:
- Đường Kim, Hàn Tuyết Nhu, các cậu không có bằng sao?
Hai người Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu đều biết nam sinh này, chính là bạn trai cũ của Phương Mẫn, được xưng là hot boy của Ninh Sơn Nhất Trung: Cố Quân. Hắn vừa xuất hiện, Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu đều hiểu ra, tên cảnh sát này soi mói Hàn Tuyết Nhu, tám phần là do thằng ôn này giở trò.
- Tiểu Quân à, chú biết bọn họ?
Cảnh sát mắt nhỏ kỳ quái hỏi Cố Quân.
- Coi như quen.
Cố Quân và cảnh sát mắt nhỏ một xướng một họa:
- Anh Đại Binh, nếu không thì nể mặt em, lần này bỏ qua đi?
- Bọn họ thân với chú lắm hả?
Cảnh sát gao thông nhìn Hàn Tuyết Nhu một cái:
- Tiểu Quân à, nếu muốn bỏ qua cho họ thì cũng nguy hiểm lắm. Nếu không phải rất thân với chú, vậy thì anh cũng không gánh mối nguy hiểm này đâu.
- Thật ra cũng không có thân lắm. Nhưng mà, nói không chừng sau này sẽ quen.
Cố Quân nhìn Hàn Tuyết Nhu một cái:
- Hàn Tuyết Nhu, cậu thấy đúng không?
- Cố Quân, các người đang diễn kịch hả?
Hàn Tuyết Nhu khinh bỉ:
- Không phải là bạn gái bị đoạt sao? Bản thân vô dụng, bây giờ lại đến đây báo thù? Phương Mẫn nói không sai, anh không phải là đàn ông!
Nụ cười trên mặt Cố Quân biến mất, hắn nhìn Hàn Tuyết Nhu, trong mắt có dục vọng, còn có giận dữ:
- Hàn Tuyết Nhu, nói chuyện đừng có quá đáng. Bây giờ nói cho cô biết, cô có bị tạm giam hay không phụ thuộc vào một câu nói của tôi. Đừng trách tôi không nhắc nhở, nếu thật sự tạm giam, cô bé xinh đẹp như cô, khó bảo đảm không xảy ra chuyện lắm!
- Vậy anh muốn sao?
Hàn Tuyết Nhu bất mãn hỏi.
- Rất đơn giản, ăn một bữa với tôi, tôi sẽ nói hộ cô.
Cố Quân khiêu khích nhìn Đường Kim. Hiển nhiên, hắn lại càng thêm bất mãn với Đường Kim.
- Chỉ cần hắn nói giúp là tôi sẽ không sao phải không?
Hàn Tuyết Nhu lại nhìn về phía cảnh sát giao thông.
- Tất nhiên tôi sẽ nể mặt Tiểu Quân.
Cảnh sát giao thông không nhanh không chậm đáp.
- À, thật đúng là làm theo luật!
Hàn Tuyết Nhu cười nhạo:
- Các người không biết bây giờ điện thoại có thể ghi âm sao? Có muốn tôi phát tán nó lên mạng không?
Cảnh sát giao thông nhất thời biến sắc:
- Cô... Cô ghi âm lại?
- Không sai, thức thời thì tôi tha cho, nếu không thì chuẩn bị về quê mà chăn vịt.
Hàn Tuyết Nhu lấy điện thoại di động ra:
- Có cần tôi phát lại cho anh nghe không?
Cảnh sát giao thông biến sắc tiếp, hiển nhiên hắn không ngờ, Hàn Tuyết Nhu còn có chiêu này. Mà đang lúc suy nghĩ ứng đối kiểu gì, Đường Kim lại nói chuyện:
- Cưng ơi, đừng có đùa trò này với chúng nữa.
Quay đầu nhìn Cố Quân:
- Chú muốn ăn cơm với gấu của anh? Anh thấy, chú nên vào WC táp cức đi.
- Đường Kim, mày đừng có kiêu ngạo quá... Á!
Cố Quân còn chưa nói xong đã cảm thấy bụng đau nhức. Hắn vội vàng ôm bụng, mà đúng lúc này, bụng hắn sôi òng ọc, như phiên giang đào hải. Sắc mặt hắn đại biến, vội vàng nhảy lên xe định đi. Nhưng đã chậm rồi, chỉ nghe phẹt một tiếng, bên quốc lộ mùi thối ngút trời, không ít người nhìn sang bên này, sau đó đều thấy trên quần, trên đùi Cố Quân toàn là thứ bẩn thỉu nào đó.
- Thật buồn nôn!
Hàn Tuyết Nhu thiếu chút nữa nôn mửa, vội vàng khởi động Ferrari, rời xa khỏi cái trung tâm phát mùi đó.
- Tiểu Quân, chú...
Cảnh sát giao thông kia vừa nói ba chữ đã cảm thấy bụng mình đau nhức. Hắn nhất thời cảm thấy không đúng, đang định xông tới gần xe cảnh sát, nhưng vẫn hơi chậm. Một giây sau, hắn đã giống hệt Cố Quân rồi. Mà bên quốc lộ, mùi thối lại càng nồng nặc.
- Tôi nói hai vị nè, tôi biết hai vị muốn táp cức, nhưng các người không thể vào WC sao? Làm gì cứ phải tạo món cho đối phương ăn ngay bên đường? Quá không có đạo đức xã hội rồi!
Đường Kim lớn tiếng nói, khiến vô số người liếc xéo, một số người thấy buồn cười, tên này quá cay độc rồi.
- Đường Kim, tao... Phẹt phẹt...
Cố Quân hơi điên cuồng mắng to, chẳng qua còn chưa mắng xong, thanh âm của hắn đã bị tiết tấu thải độc kia che giấu.
- Thất sách a, quá thất sách! Mặc dù tôi biết các người thích táp cức, nhưng không ngờ các người lại tham ăn tới mức đó. Thật đúng là không nên khuyên các người đi ăn cức, không nên khơi gợi dục vọng nguyên thủy của hai người a!
Đường Kim thở dài, sau đó nhìn Hàn Tuyết Nhu:
- Cưng à, ở đây tởm quá, chúng ta đi nhanh thôi!
- Dạ!
Hàn Tuyết Nhu một tay che mũi một tay lái xe, ước chứng đi xa mấy trăm mét, rẽ vào một con đường khác. Chỗ kia thật quá kinh tởm, nàng không dám đi trên con đường đó nữa.
Qua khoảng mười phút, Hàn Tuyết Nhu mới từ một con đường khác rẽ vào Ninh Sơn Nhất Trung. Kiếm chỗ ngừng lại, Hàn Tuyết Nhu mặt ỉu xìu nhìn Đường Kim:
- Lần sau anh đừng dùng phương thức kinh tởm đó hại người nha. Thật quá tởm lợm, giờ nghĩ lại vẫn còn muốn ói!