Hạ Ngọc Thư còn chưa nói gì, Kiều Gia Đạt đã lập tức gật đầu:
- Đúng vậy, công ty này thì cháu cũng biết. Tập đoàn thẩm mỹ Khinh Vũ không chỉ là xí nghiệp sáng chói của thành phố Ninh Sơn chúng ta, mà còn là xí nghiệp thương hiệu của cả tỉnh Thiên Nam này. Cháu cũng đã sớm nghe về kỳ danh của tổng tài Tần Khinh Vũ, nhưng vẫn chưa từng gặp.
Trái tim Hạ Ngọc Thư đột nhiên đập mạnh, trong nháy mắt, hắn đột nhiên hiểu ra, bữa cơm hôm nay là có mục đích khác.
Lúc trước hắn nghĩ mãi mà không rõ, tại sao Tưởng Thiên Bình lại hẹn hắn ăn cơm? Hơn nữa chỉ hẹn một mình hắn, cũng không mời vị thư ký thị ủy có chức vị còn cao hơn cả hắn. Mà quan trọng hơn, cho tới bây giờ hắn cũng không phải là quan chức thuộc phe phái Tưởng Thiên Bình, hắn cũng có một vị thường ủy trong tỉnh ủy ủng hộ. Vị này còn có chút mâu thuẫn với Tưởng Thiên Bình nữa.
Nhưng hiện tại thì hắn đã hiểu, Tưởng Thiên Bình ngay từ đầu đã không nhằm vào hắn, mục tiêu của lão là Tần Khinh Vũ!
- Bộ trưởng Tưởng, tôi có thể gọi điện cho Tần Khinh Vũ, hỏi xem cô ấy có thời gian hay không.
Hạ Ngọc Thư vẫn khách khí.
- Thị trưởng Hạ, chú Tưởng tự mình mời cô ta tới dùng cơm, chẳng lẽ cô ta lại không rảnh?
Kiều Gia Đạt khẽ mỉm cười:
- Trừ phi cô ta không định nể mặt chú Tưởng.
Hạ Ngọc Thư miễn cưỡng cười một tiếng:
- Tôi ra ngoài gọi điện cho cô ấy.
Hạ Ngọc Thư vừa định đứng dậy, Tưởng Thiên Bình lại khoát tay:
- Ngọc Thư à, tất cả đều là người mình, cần gì ra ngoài gọi điện? Gọi ở đây cũng được.
- Ngài nói rất đúng.
Hạ Ngọc Thư lại càng miễn cưỡng, hắn đành phải lấy điện thoại ra, vào danh bạ gọi điện cho Tần Khinh Vũ.
- Tần tổng, tôi là Hạ Ngọc Thư.
Mặc dù thanh âm không lớn, nhưng trong không gian an tĩnh này, tiếng nói của hắn vẫn truyền rõ ràng vào trong tai người khác.
- Thị trưởng Hạ, có việc gì sao?
Tần Khinh Vũ bên kia cũng hơi khách khí.
- Tần tổng, là thế này, không biết bây giờ cô có thời gian không? Tôi muốn mời cô một bữa cơm nhạt, bộ trưởng Tưởng và thị trưởng Kiều mới tới cũng muốn gặp cô.
Hạ Ngọc Thư cực kỳ bình thản nói.
Dừng một chút, Hạ Ngọc Thư bổ sung:
- Tần tổng, bộ trưởng Tưởng và thị trưởng Kiều đang chờ bên cạnh đây rồi. Nếu cô có thời gian thì nên tới sớm một chút.
Lời này là thúc giục rõ ràng. Trên thực tế cũng là nói cho Tần Khinh Vũ, Tưởng Thiên Bình đang ở đây.
- Thị trưởng Hạ, thật xin lỗi, phiền ông nói với bộ trưởng Tưởng, tôi muốn ở nhà với con gái, thật sự không có thời gian.
Tần Khinh Vũ rất bình tĩnh.
Lời này truyền rõ ràng vào tai người khác, bởi vì Hạ Ngọc Thư không biết vô tình hay cố ý mà lại mở loa ngoài.
- Bộ trưởng Tưởng, Tần tổng hình như không rảnh.
Hạ Ngọc Thư chưa cúp máy, chẳng qua chỉ che ống nghe, đồng thời còn giải thích thay Tần Khinh Vũ:
- Trước đó vài ngày con gái Tần tổng suýt nữa bị bắt cóc, cho nên hiện tại Tần tổng ngày nào cũng giành nhiều thời gian cho con gái hơn. Hai ngày nghỉ đều là ở cùng con gái. Nếu không thì để lần sau vậy?
- Ngọc Thư à, thật ra thì tôi cũng rất muốn nhìn thấy con gái cô ấy. Nếu không thì ông bảo cô ấy đưa con gái cùng đi?
Tưởng Thiên Bình vẫn rất bình tĩnh, nhưng mỗi người ở đây đều có thể nhận ra hắn không vui.
- Tần tổng...
Hạ Ngọc Thư cầm điện thoại, định nói cái gì đó.
Tần Khinh Vũ lại ngắt lời Hạ Ngọc Thư:
- Thị trưởng Hạ, tôi cũng nghe được lời vừa rồi. Phiền ông nói với bộ trưởng Tưởng, chúng tôi thật sự không rảnh.
Nói xong, nàng dứt khoát cúp máy. Nhất thời, mấy người trong đây vẻ mặt khác nhau, ngay cả Hạ Ngọc Thư cũng không ngờ Tần Khinh Vũ cứ thế là cúp máy.
- Tần Khinh Vũ này, đúng là làm giá a!
Một lát sau, Kiều Gia Đạt lắc đầu nói.
- Đúng vậy a, một chủ xí nghiệp, có chút danh tiếng, lại bắt đầu kiêu căng. Gia Đạt a, với xí nghiệp như vậy, cháu cần phải quản chặt một chút, đừng cho bọn họ gây ra chuyện gì.
Tưởng Thiên Bình khẽ thở dài:
- Được rồi, chúng ta ăn gì đó thôi.
- Chú Thiên, cháu đi rửa tay đã.
Người trung niên đứng phía sau Tưởng Thiên Bình đột nhiên nói.
Tưởng Thiên Bình gật đầu:
- Đi đi.
Người trung niên nhanh chóng ra khỏi phòng, cũng không đi phòng vệ sinh, chẳng qua chỉ tới chỗ rẽ là đã lấy điện thoại ra bấm số.
- Tôi là Tưởng Trung, Tần Khinh Vũ, cô còn nhớ cái tên này không?
Điện thoại được nhận, người tự xưng Tưởng Trung trầm thấp nói.
- Có lời cứ việc nói thẳng, tôi cũng không quen ông.
Tần Khinh Vũ thản nhiên nói.
- Tần Khinh Vũ, cô làm cho bộ trưởng Tưởng thật mất mặt.
Tưởng Trung trầm giọng chậm rãi nói:
- Tôi hi vọng cô nhanh chóng sửa sai. Trong mười phút, nhanh chóng tới phòng bao chí tôn vô thượng của khách sạn Thiên Kiêu, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả!
Tưởng Trung nói xong liền cúp máy. Bất chợt hắn lại cảm thấy có gì đó không đúng. Quay người lại, hắn phát hiện cách đó không xa, có một thiếu niên đang dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn.
Tưởng Trung hung hăng trợn mắt nhìn thiếu niên này một cái, sau đó lại đi vào phòng bao.
Thiếu niên cũng nhanh chóng đi tới gần phòng bao, đứng bên ngoài nghe một hồi, đang định đi thì điện thoại của hắn lại vang lên.
- Chị Khinh Vũ, tìm em có việc gì sao?
Thiếu nhiên nhận điện thoại, hiển nhiên, hắn chính là Đường Kim.
- Đường Kim, cháu có thể về nhà một chuyến không? Dì có việc phải ra ngoài, muốn nhờ cháu chiếu cố Dao Dao một chút.
Tần Khinh Vũ nhẹ nhàng nói.
- Chị Khinh Vũ, không phải chị muốn đến khách sạn Thiên Kiêu đó chứ?
Đường Kim hỏi.
Tần Khinh Vũ sửng sốt:
- Đường Kim, sao cháu biết?
- À, cái thằng ngu gọi là Tưởng Trung kia vừa gọi điện uy hiếp chị, em cũng đứng bên cạnh nghe thấy.
Đường Kim cười hì hì nói:
- Chị Khinh Vũ, chị không cần tới đâu, để em làm đại diện cho chị là được.
Tần Khinh Vũ hơi trầm ngâm một chút, sau đó ôn nhu nói:
- Cũng tốt, dì cũng không muốn gặp bọn họ, chỉ là muốn đi nói rõ chuyện này. Cháu đi thay dì cũng vậy thôi.
Dừng lại một chút, Tần Khinh Vũ lại nói:
- Đúng rồi, tên Tưởng Trung kia không phải giống gì tốt...
- Chị Khinh Vũ, chị yên tâm đi, em cũng không phải lần đầu tiếp xúc với hắn.
Đường Kim cười hì hì, ngắt lời Tần Khinh Vũ:
- Em đi trước đây.
Đường Kim cúp điện thoại, đẩy luôn cửa phòng chí tôn vô thượng. Sau đó, bốn cặp mắt bên trong phòng đều nhìn vào hắn.
Hạ Ngọc Thư lộ vẻ kinh ngạc và mê hoặc, còn Tưởng Trung lại có chút tức giận. Hắn thoáng cái đã nhận ra đây là thiếu niên vừa rồi theo dõi hắn, cho nên hắn lập tức phẫn nộ quát:
- Đi ra ngoài!
- Không phải các người mời tôi dùng cơm hay sao?
Đường Kim ngực nhiên nhìn mọi người trong phòng bao.