- Nhảm nhí, chú mày có thân phận gì mà bọn ta phải mời ăn cơm?
Tưởng Trung sải bước đi ra, giống như muốn đuổi Đường Kim đi.
- Chờ một chút.
Hạ Ngọc Thư vội vàng đứng dậy, sau đó quay đầu nhìn Tưởng Thiên Bình:
- Bộ trưởng Tưởng, tôi biết thằng bé này, có thể là có hiểu lầm gì đó.
- Tưởng Trung, quay lại.
Tưởng Thiên Bình chậm rãi nói.
Rốt cục Tưởng Trung cũng lui về phía sau Tưởng Thiên Bình, nhưng vẫn căm tức nhìn Đường Kim.
- Đường Kim, sao cậu lại tới đây?
Hạ Ngọc Thư dò hỏi:
- Là ai bảo cậu tới đây?
- À, là chị Khinh Vũ cho tôi tới, nghe nói các người mời chị ấy ăn cơm, do đó tôi tới ăn hộ chị ấy.
[ truyen cua tui đốt net ]
Đường Kim không chút hoang mang nói, đồng thời còn tới bên cạnh cái bàn, cầm lấy một đôi đũa, gắp một miếng cá bỏ vào miệng:
- À, món cá kho tộ này cũng không tệ lắm.
Bưng một cái chén nhỏ, đổ vào miệng, sau đó phun ra hết:
- Đây là vây cá? Quá khó ăn.
Cầm một chén rượu đỏ, uống một hớp, sau đó lại phun tiếp:
- Súc miệng cái đã.
- Tần Khinh Vũ cho nhóc tới?
Cuối cùng Tưởng Thiên Bình cũng mở miệng.
- Có việc gì chờ tôi ăn xong rồi nói.
Đường Kim không nhịn được nói một câu, sau đó ăn như hổ đói, tốc độ ăn cực nhanh, có ăn, có nhổ. Tóm lại, không đến một hồi, một bàn món ăn đã bị hắn tiêu diệt sạch. Mấy bình rượu quý màu đỏ đều bị hắn dùng súc miệng, một chút cũng không để lại.
Bốn người trong phòng đều đen cả mặt, Tưởng Trung lộ vẻ cực kỳ tức giận, nhưng vì Tưởng Thiên Bình chưa nói gì, hắn cũng chỉ có thể đứng đó. Mà Tưởng Thiên Bình nhìn như tỉnh táo, nhưng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đường Kim, thân thể đã hơi phát run, dường như đang che giấu sự tức giận cùng cực. Còn vẻ mặt Kiều Gia Đạt lại hơi thoải mái, hắn nhìn Đường Kim hơi kỳ quái, thậm chí còn có chút tò mò thưởng thức.
Còn về Hạ Ngọc Thư, vẻ mặt cũng hơi quái dị, giống như có chút dở khóc dở cười. Hiển nhiên, hắn hoàn toàn chẳng hiểu gì cái hành động của Đường Kim, không biết hắn định chơi trò gì.
- Ăn xong chưa?
Thấy Đường Kim buông đũa, Tưởng Thiên Bình bắt đầu nói chuyện, giọng nói bình tĩnh lại tạo cho người ta áp lực cường đại.
Đường Kim không nhanh không chậm cầm lấy giấy ăn, lau miệng, sau đó tiện tay ném đi:
- Ăn xong rồi, nên nói chính sự. Tôi chính thức báo cho ông...
Đường Kim lấy tay chỉ Tưởng Trung, sau đó lại chỉ Tưởng Thiên Bình:
- Còn cả ông nữa, hai người các ông, đến từ đâu thì về đó đi. Thành phố Ninh Sơn, không hoan nghênh các người.
Hắn vừa nói ra, Hạ Ngọc Thư thiếu chút nữa ngã xuống đất, khẩu khí của thằng bé này cũng quá lớn đi.
Kiều Gia Đạt cũng là vẻ mặt quái dị, thằng này rõ ràng không bình thường a!
- Thằng nhóc, hình như nhóc không đại diện cho cả thành phố Ninh Sơn thì phải?
Trên mặt Tưởng Thiên Bình cũng lộ ra nụ cười:
- Bên cạnh nhóc chính là thị trưởng thành phố Ninh Sơn, hắn cũng không nói không hoan nghênh chúng ta, lời của nhóc cũng chỉ là vô dụng. Nhìn nhóc cũng không được bao tuổi, ta cũng không muốn so đo. Trở về nói cho Tần Khinh Vũ, có một số việc, trốn được lần đầu, không trốn được lần sau đâu.
- Tôi cũng không có ý định nó nhảm với các ông, tóm lại, trước tối nay, nếu hai người các ông còn không rời khỏi thành phố Ninh Sơn, vậy các ông sẽ tự gánh lấy hậu quả.
Đường Kim nhàn nhạt nói xong câu đó, đột nhiên xoay người ra khỏi phòng.
Chờ Đường Kim biến mất ngoài cửa, Tưởng Thiên Bình quay đầu nhìn Hạ Ngọc Thư, nhàn nhạt hỏi:
- Ngọc Thư, đây là con cái nhà ai? Sao lại vô lễ như thế?
- Bộ trưởng Tưởng, đó là con rể tương lai của Tần Khinh Vũ. Còn là một học sinh, không hiểu nhân tình thế thái, ngài cũng đừng chấp nhặt với nó.
Hạ Ngọc Thư cẩn thận nói, hiện tại hắn cũng không hiểu, sao Tần Khinh Vũ lại cho Đường Kim tới đây làm loạn?
- Nó tên là gì?
Tưởng Thiên Bình lại hỏi.
- Đường Kim. Đường trong triều Đường, Kim trong ngũ hành.
Hạ Ngọc Thư cũng không giấu diếm, mà cũng chẳng giấu được.
Tưởng Thiên Bình khẽ gật đầu, đứng lên:
- Ngọc Thư, Gia Đạt, hai cậu cứ hàn huyên tiếp đi, tôi cần nghỉ ngơi một chút.
- Vâng, ngài đi thong thả.
Hạ Ngọc Thư vội vàng đứng dậy.
- Chú tưởng, ngài nghỉ ngơi cho tốt.
Kiều Gia Đạt cũng đứng lên.
Tưởng Thiên Bình và Tưởng Trung nhanh chóng rời đi, mà trước khi rời đi, Tưởng Thiên Bình lại dùng ánh mắt ý vị thâm trường nhìn Hạ Ngọc Thư một cái.
- Thị trưởng Hạ, còn muốn ăn cơm không?
Kiều Gia Đạt khẽ mỉm cười với Hạ Ngọc Thư:
- Vừa rồi chúng ta cũng chưa ăn gì, không bằng lại gọi vài món, ăn một bữa chân chính?
- Cũng tốt, để tôi gọi phục vụ chuẩn bị vài món.
Hạ Ngọc Thư gật đầu.
Gọi phục vụ tới, dọn dẹp trong phòng một chút, mấy phút sau, lại mang lên bốn năm món ăn. Sau khi đám phục vụ rời đi, hai người lại bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện.
- Thị trưởng Hạ, thật ra tôi không thích vòng vo, mà ông cũng là người hiểu chuyện, cho nên, có mấy lời, tôi sẽ nói thẳng.
Kiều Gia Đạt khẽ mỉm cười:
- Mặc dù tôi được Tưởng Thiên Bình đưa tới, nhưng thị trưởng Hạ cũng đừng hiểu lầm, tôi cũng không liên quan nhiều đến lão. Tôi gọi lão một tiếng chú Tưởng là vì lão khá là quen thuộc với một vị trưởng bối trong nhà tôi mà thôi.
- Thị trưởng Kiều...
Hạ Ngọc Thư mới vừa mở miệng Kiều Gia Đạt đã khoát tay:
- Thị trưởng Hạ, đừng gọi như thế. Tôi là phó thị trưởng, ông nên gọi tôi là phó thị trưởng Kiều mới đúng.
- Vậy cũng tốt, phó thị trưởng Kiều, thật ra thì tôi chỉ muốn làm một thị trưởng hợp cách.
Hạ Ngọc Thư chậm rãi nói.
Kiều Gia Đạt cười nhạt:
- Thị trưởng Hạ, tôi tin tưởng ông. Chẳng qua, tôi và ông đều hiểu, người trong quan trường, thân bất do kỷ. Có rất nhiều chuyện chúng ta không khống chế được.
Hơi dừng lại một chút, Kiều Gia Đạt lại nói:
- Thị trưởng Hạ, chúng ta cũng không nói chuyện quan trường nữa. Nói chút chuyện riêng đi, thị trưởng Hạ rất quen thuộc với Đường Kim sao?
- Đường Kim?
Hạ Ngọc Thư ngẩn ra, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu:
- Thật ra thì cũng chưa quen, tính cả vừa rồi, chúng tôi mới gặp mặt hai lần.
- Thị trưởng Hạ, không nói dối ông, tôi rất hiếu kỳ với Đường Kim. Tương lai, có lẽ còn phải phiền ông giới thiệu một chút, tôi muốn hàn huyên vài chuyện với hắn.
Kiều Gia Đạt chậm rãi nói.
Hạ Ngọc Thư kinh ngạc không dứt, Kiều Gia Đạt muốn hàn huyên với Đường Kim? Hình như hơi trái lẽ thường a!
- Phó thị trưởng Kiều, thật ra thì tôi cũng không quen với Đường Kim. Nhưng muốn tìm hắn cũng không khó, hắn học ở Ninh Sơn Nhị Trung.
Hạ Ngọc Thư cười nói, hắn không biết Kiều Gia Đạt có mục đích gì, cũng không muốn làm trung gian như vậy.
- Cũng tốt, có thời gian tôi sẽ đi xem một chút.
Kiều Gia Đạt cười cười:
- Nào, thị trưởng Hạ, dùng bữa thôi.
Rốt cục hai người cũng được ăn trưa, mà cùng lúc đó, cũng trong một phòng bao khác trong khách sạn này, mấy mươi học sinh Ninh Sơn Nhị Trung bắt đầu ăn mừng, không khí hết sức nhiệt liệt.
- Giao bôi! Giao bôi!
Một đám đang ồn ào, yêu cầu Đường Kim và Hàn Tuyết Nhu uống rượu giao bôi.