Cửu thúc nằm dưới đất, sắc mặt tái dị thường, nội tâm tràn đầy khuất nhục. Nhưng nhìn xe lăn chế tạo từ thép kia biến thành như vậy, trong lòng lão có một tia sợ hãi mơ hồ. Giờ khắc này, rốt cuộc lão cũng hiểu, mặc dù mình đã nghiên cứu thiếu niên này rất lâu, nhưng vẫn đánh giá thấp sự cường đại của hắn.
- Nghe nói ông ở thành phố Ninh Sơn này có địa vị trong cả hai nhà hắc bạch. Vậy đi, tốt nhất ông truyền tin ra ngoài, ai cũng đừng nghĩ đến đục nước béo cò. Tôi sống tốt, Ninh Sơn sóng yên biển lặng, tôi khó chịu, ai cũng đừng mong sống an bình!
Giọng nói của Đường Kim trở nên lạnh lẽo dị thường, trên người lại càng tản ra sát khí nồng đậm.
Sát khí nồng đậm này nhất thời ép Cửu thúc không thở nổi, sắc mặt lão càng thêm tái nhợt.
- Bây giờ ông biết phải làm gì chưa?
Đường Kim đột nhiên thu hồi khí thế, nhàn nhạt hỏi.
Cửu thúc rốt cuộc có thể hít thở, cả người như già nua đi nhiều, hơi suy yếu trả lời một câu:
- Hiểu rồi.
- Hiểu là tốt. Đây là số di động của tôi, nhớ phải báo cáo bất cứ lúc nào!
Đường Kim để lại một số điện thoại cho Cửu thúc, sau đó kéo Tần Thủy Dao, chợt lóe rồi biến mất.
Một phút sau, chỗ để xe, Đường Kim đắc ý cảm khái:
- Khí thế trai đẹp phát ra, quả nhiên là vô đối a!
- Cái gì mà khí thế trai đẹp, tôi chỉ nghe qua khí thế con rùa (Vương bát khí) thôi.
Tần Thủy Dao không nhịn được mắng một câu.
- Cảnh giới của tôi, cậu hiểu sao được.
Đường Kim ngáp một cái:
- Bé ngốc, chẳng lẽ vừa rồi cậu không thấy tôi rất tuấn tú sao?
- Có mới lạ.
Tần Thủy Dao bĩu môi, vốn định nói xấu Đường Kim tý nữa, nhưng nghĩ tới tên này bận rộn cả buổi tối cũng là vì bảo vệ nàng, nàng không chửi hắn nữa. Hình như hơi xấu hổ, cho nên nàng nhịn, không nói gì nữa.
Porsche chạy về biệt thự Tần gia, Đường Kim tự nhiên ngồi trong xe, giống như tối nay chưa từng làm gì. Mà Tần Thủy Dao thỉnh thoảng lại nhìn hắn, trong lòng có cảm giác hơi quái dị. Mặc dù trên danh nghĩa là hôn thê của Đường Kim, nhưng nàng cũng không hiểu hắn là bao. Nhưng tối hôm nay, nàng đi cùng hắn tới mấy chỗ, lại có thể nhìn thấy một mặt khác của hắn. Chỉ hai tiếng thời gian, nhưng dường như đã khiến nàng hiểu hắn thêm mấy lần.
Lúc Đường Kim và Tần Thủy Dao rời đi không lâu, Nhân thiếu xuất hiện trong sân, đỡ Cửu thúc dậy:
- Cửu thúc, chú không sao chứ?
- Không sao.
Cửu thúc cắn răng:
- Thằng ôn con mắc dịch kia, thật là quá đáng!
- Thằng nhãi này làm việc quỷ dị, còn khó đối phó hơn chúng ta nghĩ.
Nhân thiếu cũng âm trầm:
- Cửu thúc, xem ra sau này chúng ta cần phải cẩn thận hơn nữa.
- Sát thủ đứng đầu thế giới cũng sẽ tới Ninh Sơn, cuộc sống của thằng nhãi kia cũng không tốt đẹp bao nhiêu đâu!
Cửu thúc sắc mặt âm trầm.
- Cửu thúc, với năng lực của Đường Kim, chỉ sợ sát thủ cũng không làm gì được hắn. Chỉ có Tần Thủy Dao và Tần Khinh Vũ dễ gặp chuyện không may.
Nhân thiếu trầm ngâm:
- Vì vậy, Cửu thúc, cháu cần chú ủy khuất một chút. Cứ làm theo lời Đường Kim, một khi có sát thủ liên lạc với chú, chú báo tin tức cho Đường Kim.
- Nhân thiếu, tôi hiểu mà.
Cửu thúc gật đầu:
- Tần Khinh Vũ không thể chết được.
- Nếu cô ấy chết, tôi làm sao bây giờ?
Nhân thiếu lẩm bẩm, giọng nói có chút khác thường.
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt của Nhân thiếu, trong mắt hắn, tràn ngập thâm tình!
Liên minh thích khách treo giải thường năm mươi triệu đô la, làm cả thành phố Ninh Sơn như gặp đại địch. Hai nhà hắc bạch rối rít hành động, cảnh sát nhận mệnh lệnh của Ám Kiếm, bắt đầu quản chế nghiêm mật sân bay, nhà ga xe lửa cùng với các con đường vào Ninh Sơn khác. Một khi phát hiện đối tượng khả nghi là lập tức hồi báo. Mà Thiên Hạt Bang cùng Khô Lâu Hội cũng âm thầm quan sát khắp nơi, Cửu thúc cũng đã truyền câu nói kia của Đường Kim ra ngoài, làm cho không ít người từng bị Đường Kim dạy dỗ sợ vỡ mật. Ngay cả công ty bảo an Phi Ưng cũng không dám coi thường.
Ngày lễ năm nay, cả thành phố Ninh Sơn hình như không yên ổn. Người duy nhất sống tốt, dường như chỉ có kẻ khởi xướng Đường Kim. Hắn quậy thành phố Ninh Sơn long trời lở đất, chính mình lại sống ung dung. Ngày tết trung thu, hắn rời giường thật sớm, xuống lầu vào phòng khách, sau đó lại cảm khái:
- Một mình đất tha hương, mỗi ngày cua một bé. Ngày tốt cảnh đẹp như vậy, chính là thời gian tán gái tốt nhất. Hôm nay nên cua bé nào nhỉ?
- Cua cái đầu cậu!
Tần Thủy Dao từ phòng bếp đi ra, nghe được câu này, nàng nhất thời tức giận.
- Chẳng lẽ phải ngày nào cũng cua bé ngốc?
Đường Kim nhất thời sợ hết hồn:
- Ngàn vạn lần đừng thế a!
- Ê, ăn sáng đi!
Tần Thủy Dao trợn mắt nhìn Đường Kim một cái, tối qua còn cảm thấy tên này không tệ, nhưng sáng nay lại phát hiện, bản tính của hắn vẫn không đổi, vẫn ghê tởm như vậy.
Tần Khinh Vũ cũng ra khỏi phòng bếp:
- Đường Kim, hôm nay, cháu có dự tính gì không?
- Hôm nay nha...
Đường Kim suy nghĩ một chút:
- Nếu không, chị Khinh Vũ, chúng ta đi dạo phố đi.
- Cũng tốt, nhưng mà dì không đi đâu, cháu đi với Dao Dao đi.
Tần Khinh Vũ khẽ mỉm cười.
Đường Kim bắt đầu buồn bực, hắn muốn đi dạo phố với Tần Khinh Vũ, không phải đi với Tần Thủy Dao a. Tán tỉnh một cô gái khó như vậy sao? Chẳng lẽ phải cua bé ngốc?
Mặc dù muốn kháng nghị, nhưng đây là do chính hắn nói ra. Cho nên, ăn xong bữa sáng, Đường Kim chỉ đành đi dạo phố với Tần Thủy Dao. Mà Tần Thủy Dao cũng chẳng muốn đi dạo với Đường Kim. Nàng gọi điện hẹn Trương Ny ra, cho nên, Đường Kim lại càng buồn bực. Hắn chẳng phải thành vệ sĩ chân chính hay sao?
Tần Thủy Dao đi dạo phố đúng là “dạo phố”, không vào các cửa hàng, mà là dạo dọc theo các showroom đồ hiệu. Không chỉ là giày dép túi xách, dường như cái gì nàng cũng hứng thú, nhưng vấn đề là cái gì cũng không mua. Nàng và Trương Ny đi dạo phía trước, Đường Kim hữu khí vô lực làm người hầu phía sau.
- Bọn sát thủ này không thể tới sớm một chút sao?
Lúc này, Đường Kim lại hy vọng sát thủ xuất hiện sớm một chút, nếu không, hắn thật sự quá nhàm chán rồi.
Đáng tiếc, Đường Kim cũng không chờ được Đường Kim. Chán chả buồn chết, hắn nghĩ ra một chủ ý, liền gọi điện cho Đường Thanh Thanh.
- Tiểu đệ, làm sao vậy?
Đường Thanh Thanh nhanh chóng bắt máy.
- Chị Thanh, chị có biết có kẻ muốn giết em không?
Đường Kim nghiêm trang hỏi.
- Biết, nhưng ai giết được em nha?
Đường Thanh Thanh cũng không quá để ý, nàng thật sự tin tưởng năng lực của Đường Kim.
- Chị Thanh, thân là cảnh sát, chị có nghĩa vụ bảo vệ dân lành. Hiện giờ em yêu cầu chị tới đây bảo vệ em.
Đường Kim vẫn nói rất chân thành.
Đầu bên kia điện thoại, Đường Thanh Thanh câm nín một hồi lâu, cuối cùng, nàng mới dở khóc dở cười hỏi:
- Tiểu đệ, em lại muốn đùa cái gì vậy?