Ba người đàn ông này thoạt nhìn đều rất bình thường, thuần một màu áo gió đen, sắc mặt lạnh lùng. Mà một người trong đó lại mang theo ánh mắt thù hận, hắn chính là Liễu Thập Tam đã ăn thiệt trong tay Đường Kim mấy tiếng trước.
Mà hai người khác thì Đường Kim không nhận ra, nhưng trên người bọn họ cũng có khí tức tương tự như Liễu Thập Tam. Trước đó không lâu, Vân Vũ Tuyết đã nói cho hắn, Liễu Thập Tam còn có mười hai anh em, hai người này, hơn phân nửa là anh em của Liễu Thập Tam.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Trong ngực đột nhiên truyền đến thanh âm mê hoặc. Kiều An An đã tỉnh lại, nàng quét mắt nhìn bốn phía, phát hiện mình đã tới một nơi xa lạ, mà bốn phía cũng toàn người lạ. Nàng nhất thời bất an:
- Đã phát sinh chuyện gì?
- Không có chuyện gì. Có mấy con cóc muốn ăn thịt tiên nữ, muốn cướp thất tiên nữ của tôi đó mà.
Đường Kim hời hợt nói, trên mặt hắn còn có nụ cười nhàn nhạt, nhìn như rất thoải mái. Nhưng trong lòng hắn, lúc này thực ra cũng chẳng thấy dễ dàng gì. Bởi bằng năng lực của hắn, đủ để nhìn ra hai người mới xuất hiện kia còn mạnh hơn Liễu Thập Tam một chút. Muốn đối phó ba người này liên thủ, sợ rằng cũng không dễ dàng. Mà quan trọng nahats là, bây giờ hắn còn phải bảo vệ Kiều An An, vì vậy hắn có hơi bó tay bó chân.
- Chị nhớ lúc ấy vào phòng vệ sinh, nhưng vừa đi ra là đã bị bịt miệng lại, sau đó hình như hôn mê đi...
Kiều An An nhớ lại, sau đó nàng mơ hồ hiểu ra, có người muốn bắt cóc nàng, chẳng qua lại bị Đường Kim phát hiện đuổi theo. Sau đó Đường Kim nàng, nhưng lại bị mấy người bao vây. Vấn đề là, người muốn bắt cóc nàng rốt cuộc là ai?
- Đường Kim, tao vốn muốn để mày sống thêm hai ngày, nhưng mày không nên tìm đến cái chết!
Thanh âm lạnh lùng của Liễu Thập Tam truyền đến. Giờ phút này, hắn đang đứng đối diện Đường Kim:
- Nơi này non xanh nước biếc, là một nơi chôn thây không tệ, mày hẳn nên cảm tạ bọn tao!
- Nói chuyện với loại tiểu nhân vật bị anh một chưởng đánh bay, đúng là chẳng hay ho gì.
Đường Kim lười biếng nói.
- Còi to thật.
Thanh âm nhàn nhạt vang lên từ phía sau:
- Tao là Liễu Thập Nhất, nhớ kỹ tên tao, tránh làm quỷ chết oan.
- Liễu Bát.
Gã cuối cùng cũng mở miệng:
- Có tao đưa mày lên thiên đường, đó là vinh hạnh của mày.
- Xem ra, anh em Liễu gia các chú, cũng có xếp hạng thực lực a.
Đường Kim cũng hơi ngạc nhiên, trong ba người, thực lực của Liễu Bát rõ ràng mạnh hơn một chút.
- Bây giờ mày cũng sáng mắt ra một tý.
Liễu Bát cười nhạt:
- Chỉ tiếc, trước đây mày lại có mắt không tròng. Một tiểu nhân vật chẳng hiểu cái đếch gì, cũng không có bối cảnh, vậy mà lại dám làm kẻ địch của Liễu gia. Thật là chết cũng không đáng tiếc!
- Liễu gia nổi tiếng lắm hả?
Đường Kim ngạc nhiên:
- Lại nói, bản thân anh đây cũng biết một danh nhân của Liễu gia.
- Mày biết người của Liễu gia?
Liễu Bát khẽ cau mày.
- Anh nói là biết một người họ Liễu, nhưng người kia có phải người Liễu gia hay không thì anh cũng không biết.
Đường Kim cười hì hì.
- Người mà mày biết tên là gì?
Liễu Bát nhàn nhạt hỏi.
- À, hắn tên Liễu Hạ Huệ, nhất định các chú biết, đúng không?
Đường Kim nghiêm trang hỏi.
Liễu Hạ Huệ?
Kiều An An còn đang bị Đường Kim ôm nhất thời buồn cười, nhưng ngay sau đó lại khóc cười không xong. Đã đến lúc nào rồi? Tên này vẫn còn tâm tình trêu chọc người khác.
Sắc mặt Liễu Bát âm trầm, mà sắc mặt của Liễu Thập Nhất và Liễu Thập Tam cũng khó coi.
- Sao? Các chú không nhận ra hả?
Đường Kim ra vẻ ngạc nhiên:
- Không phải chứ? Đại thái giám nổi danh như vậy, Liễu Hạ Huệ tọa hoài bất loạn (ngồi mà không loạn), anh cảm thấy là người trong nhà các chú a. Vừa nhìn đã thấy các chú có truyền thống của Liễu Hạ Huệ, cũng là thái giám a!
- Đường Kim, vốn định để mày chết thống khoái một chút, nhưng giờ xem ra, chính mày muốn chết không thoải mái!
Thanh âm Liễu Bát lạnh như băng, đồng thời bước về phía trước, một cỗ khí thế cường đại đột nhiên mãnh liệt phát ra. Xem ra, hắn muốn động thủ rồi.
- Ấy, chờ chút!
Đường Kim vội vàng hô một câu:
- Tạm dừng một chút!
Kiều An An lại hơi dở khóc dở cười. Người ta muốn giết hắn, hắn lại còn tạm dừng? Đây cũng không phải trò đùa nha!
- Hiện giờ cầu xin tha thứ, cũng muộn rồi!
Liễu Bát hừ lạnh một tiếng.
- Chú nghĩ nhiều rồi, chuyện như cầu xin tha thứ, anh tuyệt đối không làm.
Vẻ mặt Đường Kim vẫn thờ ơ như không, chẳng có chút giác ngộ cường địch trước mắt:
- Anh chỉ cảm thấy, anh vừa rồi có lẽ đã hiểu lầm các chú thật. À, các chú hẳn không phải là truyền nhân của Liễu Hạ Huệ. Nói cách khác, các chú hẳn không phải là thái giám. Anh nghĩ, nếu các chú không phải thái giám, chắc chắn sẽ không lén hạ độc thủ với thất tiên nữ đâu nhỉ?
- Mày đang cầu tình cho cô gái trong ngực mày sao?
Liễu Bát cười lạnh một tiếng:
- Yên tâm, mục tiêu của bọn tao chỉ có mày. Nếu mày thật sự không muốn cô ta chết, vậy cho cô ta trốn sang một bên đi!
Rốt cuộc Kiều An An cũng hiểu, Đường Kim đang lo ba người kia làm tổn thương nàng. Nhất thời, trong lòng Kiều An An không khỏi có chút cảm động.
- Ồ, quả nhiên các chú không phải thái giám!
Đường Kim nghiêm trang nói một câu, đột nhiên tiện tay vung lên, ném Kiều An An trong ngực ra ngoài.
“Á!” Kiều An An duyên dáng hô to một tiếng. Nàng còn đang cảm động cơ mà, nào biết tên này đột nhiên lại ném nàng đi!
Hành động đột ngột này của Đường Kim cũng làm ba anh em Liễu gia ngẩn ra. Mà lúc này, Đường Kim cũng đánh một chưởng nhanh như gió lốc về Liễu Thập Tam.
Một chưởng này lại nhẹ hều, nhìn chẳng có chút lực đạo nào. Nhưng Liễu Thập Tam mấy tiếng trước đã chịu thiệt, tất nhiên không mắc mưu nữa. Chân khí toàn thân nhanh chóng hội tụ ở một chưởng, hắn giơ tay đón nhận. Cho tới bây giờ, Liễu Thập Tam vẫn kiên định cho rằng, nếu hắn liều mạng, hắn cũng không bại bởi Đường Kim. Lúc trước chẳng qua hắn khinh địch nên mắc mưu mà thôi!
Chẳng qua, một chưởng toàn lực của Liễu Thập Tam lại chỉ đón nhận một mảnh không khí. Đường Kim đột nhiên biến mất trước mắt hắn. Liễu Thập Tam đáng thương phát hiện, hắn lại bị lừa rồi!
- Biến chú thành thái giám chân chính trước đã!
Đường Kim đột nhiên xuất hiện giữa không trung, đạp một cước về phía Liễu Thập Nhất. Mà phương hướng mũi chân, rõ ràng là “ngã ba” của Liễu Thập Nhất. Nếu một cước này đá trúng, Liễu Thập Nhất tuyệt đối sẽ biến thành thái giám chân chính.
Nhưng Liễu Thập Nhất lại không tránh lui. Hắn hừ lạnh một tiếng, hàn quang lóe lên, trên tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm sắc bén. Kiếm quang hiện lên, một kiếm dùng tốc độ thật nhanh chém về phía chân của Đường Kim.
“Ư!” Một tiếng rên thảm ngắn ngủi đột nhiên vang lên. Ba người Liễu gia theo bản năng nhìn lại, phát hiện một cô gái đang ngửa mặt ngã ra đất, chính là cô gái quyến rũ đã bắt cóc Kiều An An kia.