- Là ngươi?
Kiều An An xoay người, khuôn mặt đang cười không khỏi hơi biến sắc, người này không xa lạ thậm chí có thể nói tương đối quen thuộc vì đây chính là vị hôn phu trên danh nghĩa của nàng - Dương Minh Hào.
Vừa nhìn thấy Dương Minh Hào, Kiều An An đột nhiên liền hiểu ra, sau đó tức giận chất vấn:
- Là ngươi sai người bắt cóc ta?
- Đúng vậy, chính là anh!
Dương Minh Hào không hề chối ngược lại có chút đắc ý thừa nhận:
- Như thế nào? Kiều An An, em bất ngờ lắm sao?
- Dương Minh Hào, với than phận của ngươi mà dung thủ đoạn hạ lưu vậy không thấy bỉ ổi sao?
Kiều An An tức giận, thậm chí còn có chút thất vọng, mặc dù cho tới nay nàng không có cảm tình gì với Dương Minh Hào nhưng ít ra trước đây ấn tượng của hắn với nàng cũng không tính là quá kém.
Trước đây Kiều An An ít nhất cũng không có ác cảm với Dương Minh Hào, nhưng hiện tại hắn khiến cho nàng vô cùng chán ghét.
- Kiều An An, trước đây anh lúc nào cũng xem em như nữ thần, cung kính, tôn trọng, nhưng có câu “nam nhân không thể đối quá tốt với nữ nhân”. Emvốn coi thường anh vậy thì hôm nay anh cho em đẹp mặt.
Dương Minh Hào dùng ánh mắt mang theo chút điên cuồng nhìn Kiều An An:
- Cách đây mấy giờ, Đường Kim còn ôm em thị uy với anh, giờ đây anh sẽ để cho hắn thấy em đang hầu hạ dưới khố anh!
- Ngươi...
Kiều An An đỏ bừng mặt.
- Dương Minh Hào, ngươi thật hạ lưu, ghê tởm.
- Ta hạ lưu? Ta ghê tởm?
Dương Minh Hào đột nhiên nổi giận:
- Con mẹ nó, ngươi cùng tên Đường Kim kia sống vất vưởng còn không thấy mình hạ lưu, tên vương bát đản đó lên giường với ngươi, ngươi còn không biết là ghê tởm? Hiện tại còn đứng trước mặt lão tử ra vẻ thánh nữ thuần khiết sao? Mẹ nó, đợi lão tử cởi sạch ngươi xem còn có thể ra vẻ đoan trang nữa hay ko?
Dương Minh Hào vốn lúc nào cũng nhã nhặn phong độ trước mặt Kiều An An không ngờ lúc này lại tuôn ra những lời thô tục như vậy khiến cho gương mặt xinh đẹp của nàng tức thời đỏ bừng, giận đến mức không nói nổi ra lời, người ta đều nói nữ nhân giỏi nhất là trở mặt, nhưng thật không ngờ nam nhân này so với nữ nhân trở mặt còn nhanh hơn.
Vẻ điên cuồng trong mắt Dương Minh Hào càng đậm, đột nhiên đánh về phía Kiều An An.
- Đường Kim...
Kiều An An thét lên một tiếng kinh hãi, sau đó vội vã chạy núp sau rèm xe.
- Kêu đi, kêu đi, dù cho ngươi có kêu thì tên vương bát đản đó có thể cứu ngươi sao?
Dương Minh Hào không đuổi theo nhưng hắn vẫn nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Kiều An An, cất tiếng cười to:
- Đợi đến khi hắn tận mắt nhìn thấy lão tử làm thịt ngươi thì lúc đó hắn cũng có thể đi chết được rồi ha ha ha ha...
- Dương Minh Hào, ngươi thực ghê tởm
Kiều An An mắt phượng nén giận:
- Trước kia ta còn cảm thấy có chút áy náy, hiện tại ta không hề thấy hối hận.
Kiều An An bản chất là cô gái hiền lành, vì thế trước đây cho dù không thích Dương Minh hào nhưng trên danh nghĩa nàng vẫn là vị hôn thê của hắn, vì thế nên khi Đường Kim ôm nàng thị uy với Dương Minh Hào, nhìn thấy Dương Minh Hào phẫn nộ mà vẫn không thể làm gì được, trong lòng nàng cũng có một chút áy náy, cũng vì thế lúc đó nàng đã giận Đường Kim, nhưng hiện tại nghĩ lại nàng lại muốn thà lúc ấy phối hợp một chút với Đường Kim khiến tên gia hỏa ghê tởm này tức đến chết thì tốt hơn.
- Thất tiên nữ, đừng sợ, em đến giúp chị
Đúng lúc này, giọng nói của Đường Kim truyền tới.
- Đường Kim, ngươi đang nằm mơ sao?
Giọng nói của Liễu Bát lập tức vang lên, hiển nhiên hắn không nghĩ rằng Đường Kim có thể tiếp tục sống sót, hắn có cảm giác tên gia hỏa này cũng chẳng kiên trì được bao lâu thì sẽ bị kiếm trận của bọn họ tiêu diệt.
- Chết đến nơi còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân a.
Liễu Thập Tam đầy trêu chọc nói.
Cách đó không xa, Dương Minh Hào mắt thấy Đường Kim bị vây trong kiếm trận, mặc dù tả xung hữu đột nhưng làm thế nào cũng không thể thoát ra được, nhất thời hưng phấn cười như điên dại:
- Ha ha ha, Đường Kim ngươi cho là ngươi có chút bản lãnh thì muốn làm gì cũng được sao? Ta nói cho ngươi biết... Chút bản lãnh của ngươi đối với ta mà nói không đáng nhắc tới. Ha ha...
- Ngu ngốc!
Giọng nói nhàn nhạt từ miệng Đường Kim phun ra, tuy không lớn nhưng truyền rõ vào tai mỗi người:
- Nếu không phải muốn để cho tỷ tỷ mới kết nghĩa của ta tức giận một chút, thì các ngươi sớm đã là xác chết rồi.
- Đến lúc này vẫn còn mạnh mồm được sao.
Liễu Bát cười lạnh một tiếng, tiếp tục chém thêm một kiếm, nhưng đúng lúc này hắn đột nhiên cảm giác thấy có chút không thích hợp, lực đạo trong cơ thể hắn tự nhiên lấy tốc độ cực nhanh trôi đi.
- Các ngươi đã có thể chết.
Đường Kim nở nụ cười, sau đó đột nhiên tăng tốc độ xong đánh về phía Liễu Thập Tam một chưởng.
Kiếm trận liền chuyển sang thế thủ, nhưng đúng lúc này chân khí trong cơ thể Liễu Bát đã tiêu tán gần như không còn, hắn chém ra một kiếm nhưng lại không có bất kỳ một chút chân khí nào, mà cái vòng tròn vô hình cũng nhất thời tiêu tán.
Lúc trước, mỗi khi Đường Kim phát động công kích thì y như rằng đều sẽ bị vòng tròn khí ngăn chặn lại, bởi vì thế lần này Liễu Thập Tam không hề để ý, vẫn như cũ huy kiếm lên đỡ, bất quá hắn không ngờ tới lần này lại không hề giống những lần trước.
Hữu chưởng của Đường Kim mang theo lực lượng khổng lồ không bị trở ngại gì đánh về phía ngực của Liễu Thập Tam, đến lúc Liễu Thập Tam phát hiện ra thì đã không kịp.
- Ách..
Liễu Thập Tam hét thảm một tiếng, miệng phun ra một búm máu lăng không bay ngược ra đằng sau, bất tỉnh nhân sự.
- Đường Kim... Ngươi hạ độc?
Cơ hồ gần như tức thì Liễu Bát sắc mặt tái nhợt, chống kiếm xuống đất, cực kỳ tức giận nhìn Đường Kim, chỉ vài giây ngắn ngủi lực lượng trong cơ thể hắn đã tiêu tán hết, lúc này hắn ngay cả một người bình thường cũng không bằng.
- Ta hạ độc có gì kỳ quái sao?
Đường Kim có chút ngạc nhiên nhìn Liễu Bát, thân thể lại đột nhiên biến mắt, khi hắn xuất hiện thì đã đứng sau Liễu Thập Tam vỗ một chưởng về phía hậu tâm.
Ngắn ngủi vài giây Liễu Thập Tam đã bị Đường Kim một chưởng vỗ bay, hộc máu hôn mê bất tỉnh, mà Liễu Bát rõ ràng đã bị Đường Kim tính kế, vốn đang ở thế thượng phong nhưng đột nhiên thế cục đã hoàn toàn đảo ngược khiến cho Liễu Thập Nhất cũng vô cùng khiếp sợ, bối rối, hắn vội vàng tính kế nhưng lúc này bàn tay của Đường Kim đã vỗ đến lưng hắn, hắn chỉ có thể lực bất tòng tâm ngã nhào xuống đất, bất quá không phải hắn chủ động ngã mà là do bị chưởng lực của Đường Kim đánh ngã.
Ba đạo kim sắc quang mang từ tay Đường Kim bắn ra, phân biệt bắn về ba huynh đệ Liễu gia, đạo đầu tiên đánh vào gáy của Liễu Thập Nhất, còn hai đạo còn loại lần lượt đánh tới cổ họng của Liễu Bát cùng Liễu Thập Tam, chỉ chớp mắt ba huynh đệ Liễu gia đã mất mạng.
Sau đó, Đường Kim chợt lách người đi đến trước mặt Dương Minh Hào, nở nụ cười:
- Dương Minh Hào, ngươi bây giờ đã có thể xuống Âm phủ được rồi!