Lúc Đường Kim dẫn Tần Thủy Dao đạp lên người đám phóng viên đi ra ngoài thì trên các diễn đàn ở Ninh Sơn đang cực kì nóng hổi.
- Các cậu có xem báo không? Tin tức về Tần Khinh Vũ rất hot đấy.
- Định mệnh, chuyện này là thật sao?
- Nhìn rất giống thật a.
- Tôi đọc trên mạng, nghe nói là sự thật...
- Kháo, chẳnng trách đến giờ không biết cha Tần Thủy Dao là ai?
- Các cậu nghĩ Tần Thủy Dao họ gì? Là họ Tôn hay họ Hạ?
Cuộc thảo luận càng lúc càng hấp dẫn, từ mạng đến sân trường, dường như cả Ninh Sơn không ai là không biết.
Mặc dù không ít người nghi ngờ, nhưng nhiều hơn là người tin, một số người nhân cơ hội nói xấu Tần Thủy Dao, dĩ nhiên là những nữ sinh ghen tị danh hiệu hoa hậu của Tần Thủy Dao rồi.
Trước kia những nữ sinh này không tìm được cớ để công kích Tần Thủy Dao, nhưng bây giờ có rồi thì dại gì mà không làm.
- Không thể tưởng được, mẹ của Tần Thủy Dao lại là người như vậy.
Một nữ sinh tóc vàng, da trắng, khó tin nói.
- Đúng vậy, tôi cũng không quá tin việc này, tôi nghĩ mẹ của Tần Thủy Dao, không phải là loại người này.
Bên cạnh một nữ sinh có vóc dáng không tệ nói.
- Có cái gì không phải?
Nữ sinh cao gầy có vài phần tư sắc nói:
- Tôi đã sớm hoài nghi Tần Khinh Vũ không phải là người tốt.
- Không thể nào? Cậu hoài nghi vấn đề gì?
Nữ sinh tóc vàng có chút kỳ quái hỏi.
- Vấn đề này không phải rất đơn giản sao? Tần Khinh Vũ là đàn bà dựa vào cái gì mà kiếm nhiều tiền như vậy?
- Cũng không nhất định, nói không chừng cô ấy có tài kinh doanh thì sao?
Cô gái kia hoài nghi nói, dường như nàng rất sùng báiTần Khinh Vũ, nhưng từ nãy đến giờ, nàng một mực bênh vực cho Tần Khinh Vũ.
- Coi như cô ấy kinh doanh lợi hại thì sao?
Nữ sinh cao gầy khinh thường nói:
- Tần Khinh Vũ xinh đẹp như vậy, nếu không có chỗ dựa vững chắc, thì đừng nói là kinh doanh, tùy tiện tìm một chỗ làm cũng sẽ bị đàn ông nhìn chằm chằm vào.
- Nói như vậy cũng đúng.
Nữ sinh tóc vàng cũng bắt đầu tán thành:
- Nếu không có chỗ dựa vững chắc, thì nhất định là Tần Khinh Vũ đã được bao nuôi.
- Nói không chừng cô ấy có chỗ dựa?
Nữ sinh khéo léo nhỏ giọng nói.
- Đúng là có chỗ dựa, là Tôn Gia Quốc, hay là Hạ thị trưởng?
Nữ sinh cao gầy khinh khỉnh nói:
- Tôi không quen nhìn Tần Thủy Dao hằng ngày đều vênh váo, đúng là cô ấy rất xinh đẹp, nhưng nói đi thì cũng nói lại, đến bây giờ thì cô ấy cũng chưa biết cha mình là ai, tôi nghĩ cô ấy tám phần là con riêng... A!
Nữ sinh cao gầy đang đắc ý cười, thì đột nhiên mặt có cảm giác đau đớn, giống như là bị ai đó tát lên mặt vậy, nàng không khỏi rên lên một tiếng, một bàn tay không tự chủ sờ lên gương mặt, nhất thời đụng phải một thứ.
Khi nàng lấy xuống thì nhìn thấy là một chiếc lá cây, lúc ngẩng đầu lên liền thấy hai thân ảnh quen thuộc.
- Tần Thủy Dao.
Nữ sinh khéo léo thấp giọng hô lên một tiếng.
- Đường Kim cũng ở đó.
Nữ sinh tóc vàng có chút chột dạ nói.
Nữ sinh cao gầy cực kỳ phẫn nộ nói lớn:
- Đường Kim, là cậu đánh tôi.
Nữ sinh cao gầy cũng không thấy Đường Kim ra tay, nhưng nàng lại nhìn thấy trên tay Đường Kim có vài chiếc là cây, giống với chiếc lá đã tiếp xúc thân mật với gương mặt của mình.
Ngón tay Đường Kim búng một cái, một chiếc lá từ trong tay bay ra, trong nháy mắt đã tiếp xúc thân mật với gương mặt của nàng.
- A...
Nữ sinh cao gầy lên rên lên một tiếng, giống như có ai tát nàng một phát, mà lúc này nàng cũng đã hoàn toàn xác định, người đánh mình chính là Đường Kim.
Bởi vì đã sớm biết Đường Kim có năng lực đặc biệt, cho nên thấy Đường Kim dùng lá cây đánh người là bình thường a, nhưng mình bị đánh, không tức giận mà được sao?
- Tại sao cậu đánh tôi? Tôi không hề đụng chạm đến cậu.
Nữ sinh cao gầy phẫn nộ chất vấn.
- Ngực của cậu cũng không lớn, nhưng tại sao não lại bé thế?
Đường Kim bĩu môi nói:
- Ngay cả vấn đề đơn giản như vậy cũng không biết? Ăn có thể ăn bậy, nhưng không thể nói lung tung, nếu không cẩn thận câm luôn đấy.
- Cậu.
Nữ sinh cao gầy vô cùng tức giận nói:
- Đường Kim, cậu thật quá đáng, có rất nhiều người nói về Tần Thủy Dao, tại sao cậu chỉ đánh mình tôi?
- Cậu muốn biết nguyên nhân à?
Vẻ mặt Đường Kim ngạc nhiên nói:
- Được rồi, vì tôi là người lương thiện nên sẽ nói cho cậu biết, đầu tiên là dung mạo của cậu rất giống con gà, các cụ có câu, giết gà dọa khỉ.
Trên trăm học sinh nhìn thấy việc này, nhất thời không biết nói gì, miệng của con hàng này thật độc, giết gà dọa khỉ rất bình thường, nhưng cũng không thể nói người ta giống con gà a.
Nữ sinh cao gầy tức giận đến mặt đỏ bừng:
- Cậu...
Nhưng nàng mới nói được một chữ đã bị Đường Kim chen ngang:
- Nguyên nhân thứ hai càng đơn giản hơn, là bởi vì lúc cậu nói xấu Tần Thủy Dao để tôi nghe thấy. Vì thế cậu đáng bị ăn đòn.
Quét mắt nhìn qua bốn phía, sau đó Đường Kim cố ý nói lớn:
- Nói xấu sau lưng thì không sao, nhưng để tôi nghe được thì xác định là nhập viện.
Lời vừa nói xong, mấy chiếc lá còn trên tay Đường Kim lập tức bay về phía nữ sinh cao gầy.
- A a a a a...
Nữ sinh cao gầy thống khổ kêu la.
Lá cây nhẹ nhàng bay xuống, hai bên má sưng vù lên, máu mũi chảy ròng ròng, nhìn qua cực kỳ thê thảm.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, những người thảo luận về Tần Thủy Dao đều không dám nói gì nữa.
- Đường Kim, tôi sẽ nhớ kỹ bản mặt của cậu.
Nữ sinh cao gầy hét lớn một tiếng, sau đó xoay người chạy về hướng ký túc xá, gương mặt bị đánh cho biến dạng, nàng làm sao còn mặt mũi để đi học nữa.