- Mỹ nữ, tuy rằng cô xinh đẹp nhưng cô không được phỉ báng tôi.
Đường Kim có chút bất mãn nhìn mỹ nữ
- Tôi muốn độc chết hắn, còn cần phải dùng độc châm sao?
Nói đến đây, Đường Kim rốt cục có chút mê hoặc đứng lên:
- Mỹ nữ này, hình như tên xui xẻo bị độc chết rất thân quen với cô? Nhìn đôi mắt xinh đẹp đã đỏ lên rồi, hình như khóc rất thương tâm.
- Tôi là Lạc Phi Phi, Lạc Phong Vũ là anh tôi!
Ánh mắt mỹ nữ long lánh lửa giận và phẫn nộ.
- Đường Kim, dám làm dám chịu, ngươi giết ngươi mà không dám thừa nhận sao?
- Tôi là nam nhân vĩ đại như vậy dĩ nhiên là dám làm dám chịu.
Đường Kim lười biếng nói:
- Bất quá nam nhân vĩ đại có hai chuyện không thể tha thứ, một là vợ ngoại tình, hai là quýt làm cam chịu.
Đường Kim đột nhiên nhớ tới một chuyện:
- Lại nói tiếp, Lạc Phong Vũ là ai? Không phải là người xui xẻo bị độc chết này chứ?
Cho tới bây giờ, Đường Kim còn chưa biết thành viên Tiềm Long tên là gì, nghe hắn nói vậy mà làm Lạc Phi Phi lại tức giận thở phì phò.
Cũng may Đồ Trường Văn cảm thấy thời cơ thích hợp nên chen lời:
- Đường Kim, vị này là thành viên Tiềm Long bị hại Lạc Phong Vũ, vị này là Lạc thiếu tá đến điều tra cái chết của hăn.
Lạc Phi Phi đã tới đây hơn nửa canh giờ, Đồ Trường Văn vốn tưởng rằng nàng đã rời đi, tính khi nào Đường Kim xem xong cái xác mới nói, nào biết Lạc Phi Phi còn ở tại chỗ này, làm Đồ Trường Văn trở tay không kịp, cũng may bây giờ hai người chưa phát sinh xung đột gì lớn, điều này cũng làm cho Đồ Trường Văn thoáng thở dài nhẹ nhõm, phải biết rằng hai vị này hắn đều không đắc tội nổi.
- Đường Kim, ngươi nói ngươi không giết anh ta, ngươi có chứng cớ sao?
Lạc Phi Phi hận thù nhìn Đường Kim, hiển nhiên không thể nào tin được lời hắn nói.
- Lời của tôi chính là chứng cớ, tin hay không là chuyện của cô.
Đường Kim thuận miệng nói:
- Tôi cũng không cần đi tìm chứng cứ gì cả, cô cứ cho rằng tôi giết cũng được.
- Nói suông không làm gì sao tôi tin được?
Lạc Phi Phi lạnh lùng nhìn Đường Kim.
- Mỹ nữ, cô không phải lão bà của tôi, sao tôi phải làm cho cô tin tôi đây?
Đường Kim có chút mất hứng nhìn Lạc Phi Phi, ánh mắt lại không tự chủ dừng ở bộ ngực căng tròn bắt mắt, ánh mắt nóng dần, chủ ý được thay đổi, hắn nói tiếp:
- Được rồi, nể thân hình nóng bỏng của cô, sau này có thể sẽ là lão bà của tôi, tôi sẽ chứng minh tôi hạ độc không cần dùng độc châm, tôi muốn độc chết người không cần phiền toái như thế.
Lạc Phi Phi mặt hiện rõ vẻ nổi giận, hiển nhiên Đường Kim trêu chọc nàng, nhưng nàng không phát tác ngay mà quái dị nhìn Đường Kim, giống như muốn nhìn thấu hắn.
Qua một hồi thật lâu, nàng mới lạnh giọng hỏi
- Ngươi chứng minh như thế nào?
Anh ruột bị giết, làm Lạc Phi Phi phẫn nộ dị thường, thiếu chút đã mất lý trí, nàng tuy chắc đến tám phần là Đường Kim làm nhưng nàng vẫn muốn xác định chắc chắn.
Trên đường tới đây, nàng cũng đã được Tiềm Long cung cấp tư liệu trong đó chỉ rõ Đường Kim là địch nhân lớn nhất của Tiềm Long, mấy người đã chết trong tay hắn, còn mấy người bị đánh cho tàn phế, hắn quả thực không kiêng nể gì, không sợ hãi gì Tiềm Long.
Nhưng như thế nàng mới hoài nghi, nếu Đường Kim không kiêng nể gì tại sao lại phủ nhận cái chết của anh trai nàng đây?
Mà Đường Kim tới đây xem xét thi thể của anh nàng, làm cho nàng có chút hoài nghi, bởi vì nếu thật là hắn đã giết người, hắn không cần thiết tới đây diễn trò, lúc trước hắn giết nhiều người Tiềm Long như vậy, ca ca của nàng ở Tiềm Long cũng chỉ là thành viên bình thường, Đường Kim trước kia chưa bao giờ cố che giấu, bây giờ cần phải che giấu sao?
- Tôi đã chứng minh rồi!
Đường Kim vẫn dúng ánh mắt cháy bỏng nhìn thân hình bốc lửa của Lạc Phi Phi tùy ý nói.
- Đã chứng minh rồi?
Lạc Phi Phi lạnh lùng nhìn Đường Kim:
- Ngươi đùa bỡn ta?
- Cô có cảm giác hai chân mình như nhũn ra, tứ chi bắt đầu vô lực, đầu quay cuồng như say, mắt dần mơ hồ không?
Đường Kim không chút hoang mang hỏi.
Đường Kim còn chưa dứt lời, Lạc Phi Phi liền cảm giác một trận mê muội, chân mềm nhũn lảo đảo muốn ngã, ánh mắt nàng dần mơ hồ, Đường Kim trước mắt nàng giống như biết phân thân, một biến thành ba.
- Ngươi... Ngươi làm gì ta?
Lạc Phi Phi miễn cưỡng giữ vững thân thể, lại phát hiện hai chân càng ngày càng mềm, choáng váng ngày càng nặng.
- Tôi vừa chứng minh mình hạ độc không cần đến độc châm.
Đường Kim cười hì hì nói.
- Ngươi hạ độc?
Lạc Phi Phi dị thường phẫn nộ, đột nhiên đá một cước nhưng vừa động người đã mất thằng bằng ngã nhào xuống sàn.
Đường Kim chợt lách người ôm eo mềm mại nhỏ nhắn của Lạc Phi Phi, nàng vô lực nằm trong lòng hắn.
- Buông!
Lạc Phi Phi muốn giãy dụa, nhưng đáng tiếc, nàng hiện tại thật sự không có chút khí lực nào, thậm chí tiếng gầm lên cũng mềm nhũn giống như tình nhân hờn dỗi.
Biến cố bất thình lình này làm Đồ Trường Văn trợn mắt há hốc mồm, hắn không ngờ được Đường Kim chứng minh bằng cách hạ độc Lạc Phi Phi.
Đường Kim dĩ nhiên sẽ không buông Lạc Phi Phi, hắn một tay ôm eo nàng, tay kia đặt lên bờ mông đầy đặn cảm thụ cảm giác co giãn kinh người, miệng bình thản hỏi:
- Phi Phi mỹ nữ, bây giờ cô tin tưởng tôi hạ độc không cần dùng châm rồi chứ?
- Ngươi... Ngươi buông ra ta... Ta, ta phải đến bệnh viện!
Lạc Phi Phi rất muốn ngất, bây giờ nàng chỉ quan tâm một chuyện, đó là nàng phải sống để báo thù cho ca ca!
- Phi Phi mỹ nữ, cô yên tâm đi, tôi sẽ giải độc giúp cô.
Đường Kim hiển nhiên hiểu Lạc Phi Phi muốn đi bệnh viện làm gì.
- Tôi là nam nhân có trách nhiệm, hạ độc sẽ giải độc.
Nói xong câu đó, Đường Kim cúi đầu xuống hôn lên đôi môi anh đào của Lạc Phi Phi, cùng lúc đó bàn tay hắn không nỡ rời kiều đồn của nàng, một luồng bạch quang bắn vào lòng bàn tay hắn, hắn thuận tay đặt vào sau gáy Lạc Phi Phi.