Từng tiếng quất của chiếc thắt lưng đánh vào da thịt như vẫn còn văng vẳng bên tai cậu, những cơn đau xé rách da thịt sau từng nhát cắn, những lời nhục mạ và những tiếng cười đầy ghê tởm vẫn vang vọng.
Những cú đánh như trời giáng vẫn còn lưu lại cảm giác bỏng rát bên má, nước mắt của cậu vẫn rơi trong vô thức.
Cậu khi đó cũng không biết bản thân khóc để làm gì? Tình yêu mà anh dành cho cậu chỉ có thế, chỉ nặng bằng một gã tình nhân hết sức rẻ tiền.
Lý trí dần thay bằng nỗi tuyệt vọng, tình yêu bị xóa nhòa bởi sự oán hận của một kẻ bị đẩy vào tử lộ, Đường Phong… nếu đã không yêu thì vì sao anh lại không kết thúc nó đi như anh đã từng làm với vô số gã tình nhân khác.
Vì cái gì… vì cái gì…
Phong, em yêu anh thật lòng mà?
Nhưng cho dù khi đó cậu có gào khóc gọi tên anh thì anh cũng sẽ không bao giờ đến, anh vẫn bỏ cậu sau lưng mà bước về phía trước, nơi ánh hào quang luôn sáng chói như ánh mặt trời.
Chỉ còn lại mình cậu ở nơi chỉ toàn bóng tối, dõi mắt trông theo trong tuyệt vọng, đến sau cùng cũng chỉ còn lại một khoảng lặng chết chóc trong tâm hồn.
Tại sao vậy? Tại sao trái tim của mình lại nhói đau như vậy? Diệp Vân Xuyên đưa tay đặt lên trái tim mình tự hỏi "vì sao?", những giọt nước mắt lại lã chã rơi trong âm thầm.
Ở nơi đó, nơi trái tim này đã một lần ngừng đập, bây giờ nó không còn cảm giác “yêu - hận”, nhưng tại vì sao giây phút này nó lại cảm thấy nhói đau.
Đường Phong, chẳng phải anh có rất nhiều người tình tốt hơn cậu gấp trăm ngàn lần hay sao? Tại sao anh lại có thể lại ngu xuẩn như vậy? Cứ vô tâm như vậy chẳng phải rất tốt hay sao?
Đường Phong của ngày trước là một thanh niên tràn ngập sức sống, phóng túng, tùy hứng và rất đỗi vô tâm.
Phải, có lẽ anh chỉ vô tâm đối với một mình cậu mà thôi, vậy thì hà cớ gì anh lại phải thay đổi bản thân để chuốc khổ vào người như vậy chứ? Vì hối hận ư, có phải đã quá muộn rồi không?
Diệp Vân Xuyên vẫn ngồi im bất động, bàn tay siết chặt lấy mảnh áo trước ngực, nước mắt không ngừng rơi.
Nội tâm vẫn không ngừng giãy giụa, cậu tự nói với chính mình rằng cậu không phải Du Văn Hiên, cậu… không còn là tên ngu ngốc đó nữa.
Tình yêu đó cũng đã chết rồi, nó đã chết theo Du Văn Hiên một năm về trước trong sự đau khổ tột cùng, chết rồi, tất cả đã hết rồi.
Nhưng… Đường Phong thì vẫn còn sống! Từng câu nói của Tần Hiên Lãng vẫn không ngừng vang lên bên tai của cậu, Diệp Vân Xuyên cảm thấy bản thân điên rồi, thật sự là điên rồi.
Vì cái gì cậu lại phải quan tâm Đường Phong sống chết thế nào, cùng lắm… thì…cùng lắm thì chết thôi, không phải sao? Cậu cũng đâu phải thánh mẫu.
Nhưng rồi, chiều hôm đó Tần Hiên Lãng đã nhận được điện thoại của hai vệ sĩ đang cải trang theo dõi cậu trong bệnh viện.
Cậu thật sự đã đi tìm bác sĩ riêng của Đường Phong để hỏi thăm tình hình, tất nhiên phần đầu là sự thật, còn phần sau là anh dặn bác sĩ thêm mắm dặm muối cho mặn vào, càng nghiêm trọng thì càng tốt.
Chính vì lẽ đó mà lúc rời khỏi phòng khám của bác sĩ, Diệp Vân Xuyên liền như kẻ mất hồn thẫn thờ mặc cho y tá đẩy về phòng.
Nghe đến đây, khoé môi của Tần Hiên Lãng không tự chủ mà cong lên thành một cười gian xảo.
Nhưng thực tế thì, Diệp Vân Xuyên đã nghĩ rằng nên đi hỏi để biết tình huống Đường Phong thế nào, biết khi nào thì anh mới tèo, chứ cậu cũng không phải là quan tâm hay lo lắng gì.
Thế nhưng Tần Hiên Lãng thì cho rằng mình phán đúng như thánh, những ngày tiếp theo anh mặc kệ là Diệp Vân Xuyên có từ chối kiểu gì thì anh vẫn đều đặn mang tư liệu, laptop và những thứ có liên quan đều gửi hết sang cho cậu, bắt cậu xử lý ngay tại giường bệnh.
Diệp Vân Xuyên như vịt bị bóp cổ mà nhồi nhét công việc, trong thời gian cậu chưa thể đi làm thì Tần Hiên lãng đã thuê một trợ lý nam dày dặn kinh nghiệm tạm thời đảm đương trách nhiệm chạy vặt giữa bệnh viện và công ty.
Đã có không ít lần Diệp Vân Xuyên muốn bỏ trốn nhưng vẫn bị bắt trở về, cậu từng thử tự tử một lần nhưng vẫn bị phát hiện, thế là từ đó bên cạnh cậu có thêm một người theo sát /.
Từ sau lần đi gặp bác sĩ riêng của Đường Phong, tâm trạng của Diệp Vân Xuyên rõ ràng là đã bị dao động cho nên càng đấu tranh kịch liệt hơn.
Tần Hiên Lãng cũng thuận nước đẩy thuyền, vừa đấm vừa xoa, một bên thì không ngừng trù ẻo Đường Phong, một bên lại mạnh mẽ ép Diệp Vân Xuyên vào thế đã rồi.
Tâm tình của Diệp Vân Xuyên cũng dần ổn định lại, giây phút bốc đồng cũng nhanh chóng lắng xuống.
Cậu hiểu tình huống hiện tại của bản thân, Tần Hiên Lãng chắc chắn sẽ không cho cậu cơ hội thoát thân.
Chính vì lẽ đó cậu quyết định tạm thời đảm nhận chức thư ký riêng cho Đường Phong, kinh nghiệm của một giám đốc có thể giúp cậu đủ mạnh mẽ và kiên trì để vượt qua năm tháng ngắn ngủi tại công ty.
Sau năm tháng, lúc đó sẽ không còn ai có thể níu chân cậu lại, cũng đồng thời… giúp đỡ Đường Phong lần cuối.
Giúp anh quên đi cái bóng mà anh đã từng quên lãng, bước ra khỏi niềm đau và bắt đầu một cuộc sống mới.
Cũng là cho cậu một cơ hội để quên đi quá khứ, bắt đầu lại từ tro tàn.
Còn về chỗ ở, Diệp Vân Xuyên cự tuyệt sự giúp đỡ của Tần Hiên Lãng, cậu tự mình tìm một căn phòng nhỏ khiêm tốn trong một chung cư cũ, cách chỗ ở cũ một đoạn khá xa vì giá thuê ở đây rẻ hơn mấy chỗ khác một chút.
Ở tạm một thời gian ngắn cũng không có vấn đề gì.
Rất may là vết thương ở chân của cậu tương đối nhẹ cho nên chỉ cần hai đến ba tuần là có thể hồi phục, sau đó, dù có trăm ngàn lần không muốn thì cậu vẫn bị đóng gói đưa thẳng đến công ty trước sự giám sát của Tần Hiên Lãng.
Thời gian dưỡng thương ba tuần nói ngắn không ngắn, mà nói dài cũng không dài.
Khi Diệp Vân Xuyên một lần nữa xuất hiện trong công ty, mọi ánh mắt đều nhìn về phía cậu nhưng là với một tầm cao mới, một nhân viên thực tập tầm thường, chớp mắt một cái đã trở thành trợ lý riêng của tổng giám đốc, nói ra ai cũng sốc.
Lý thắng và anh trai của hắn cũng sốc tới mức uống thuốc trợ tim, hắn còn ác ý nói bóng nói gió là cậu bán mông mới leo lên được chức vụ này.
Nhưng không lâu sau hắn đã bị giám đốc Triệu vã rát má, vì người là do ông đề cử, năng lực phải thế nào ông mới dám đề bạc chứ! Ông đập bản hợp đồng bằng tiếng pháp lên bàn rồi kêu hắn chỉnh sửa, thế là hắn chết đứng vì hắn có biết chữ nào đâu? Kêu hắn lập bản kế hoạch bán hàng thì hắn cũng cứng họng mặc dù hắn rành về mãng này nhưng trình độ thì không theo kịp Diệp Vân Xuyên, thế là từ đó loài chim kia thôi gáy sớm.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, cậu mặc trên người bộ tây trang màu đen hết sức chỉn chu, mái tóc đen được vuốt keo hết sức nề nếp.
Khí tràn trên người vô cùng mạnh mẽ, người không biết còn cho rằng cậu là một người quản lý chứ không phải một nhân viên quèn.
Khi cánh cửa thang máy nặng nề đóng lại, cậu cũng thở ra một hơi, tâm vô cùng mệt mỏi.
Tại sao đi một vòng lớn như vậy mà vẫn gặp lại nhau? Nếu duyên đã tận thì cầu cũng không gặp, nếu là số phận thì trốn cũng không thoát, nếu đã không thể trốn tránh thì phải đối đầu.
Hơn nữa cậu sẽ chỉ giúp đỡ anh trong giai đoạn đầu này mà thôi, một ngày nào đó cậu nhất định phải rời đi.
Trước mắt, công ty này là công ty con mới được thành lập, nói cách khác thì nó là một công ty vừa mới được thu mua cho nên có rất nhiều việc cần phải làm, giai đoạn quản lý ban đầu luôn là bước khó khăn nhất.
Chính vì thấu hiểu điều này cho nên Diệp Vân Xuyên mới tìm được cho mình một lý do hoàn hảo để có thể ở lại bên cạnh trở giúp Đường Phong như đã từng.
“Ting!” - Cửa thang máy chậm rãi mở ra, hàn khí trên người cậu lập tức được thu liễm, phong thái trông chững chạc và chuyên nghiệp hơn trước rất nhiều.
Cái này không vì lý do gì to tác, vì thư ký riêng chính là bộ mặt của tổng giám đốc, tuyệt không thể tỏ ra yếu kém trước mặt người khác.
Tần Hiên Lãng đã đứng đợi từ sớm, vừa trông thấy cậu thì anh liền vui vẻ bước đến chào hỏi - "A! Vân Xuyên cuối cùng cậu đến rồi, nhanh đến đây.
Giới thiệu với cậu, đây là thư ký Mã, anh ấy đã thay cậu trong thời gian cậu bị thương." - Anh chỉ vào một thanh niên có vóc người cao ráo, gương mặt cũng không có gì xuất sắc, tuổi cũng tầm ba mươi lăm.
Đây là dụng ý của Tần Hiên Lãng, anh không cần một bình hoa thiếu não, cũng không muốn mướn một kẻ thích trèo cao.
“Giới thiệu với anh, cậu ấy là Diệp Vân Xuyên, cũng là thư ký mới của tổng giám đốc!” - Tần Hiên Lãng giới thiệu cậu với Mã Văn Tường, ý tứ là “cậu mới là nhân vật chính”.
Mã Văn Tường nhìn người thanh niên trẻ tuổi, ánh mắt lóe lên chút xem thường nhưng vẫn giữ nụ cười nghiệp vụ nói - "Chào cậu, tôi là Mã Văn Tường.
Rất mừng vì cậu đã khỏe lại, bây giờ chúng ta bắt đầu bàn giao công việc.
Có gì không hiểu cậu cứ hỏi tôi, dù sao cậu cũng còn trẻ, có thể sẽ thiếu đôi chút kinh nghiệm, tôi rất sẵn lòng hướng dẫn cho cậu."
Diệp Vân Xuyên có thể nghe ra ngụ ý châm chọc nhưng cậu không quan tâm mà chỉ cười xã giao đáp - "Cảm ơn anh!"
Thấy hai người đã làm quen nhau, Tần Hiên Lãng cũng không làm phiền hai người, anh phất tay nói - "Vậy tôi không làm phiền hai người nữa, tôi có việc, đi trước nhé!"
Diệp Vân Xuyên gật đầu - "Tạm biệt!"
Mã Văn Tường nịnh nọt đáp - "Vâng trợ lý Tần bận thì cứ đi trước, tôi sẽ tận tình chỉ dẫn cho cậu ấy!"
Tiễn Tần Hiên Lãng rời đi, Mã Văn Tường lại tiếp tục thao thao bất tuyệt những vấn đề cậu đã sớm rành như lòng bàn tay.
Cậu hiểu dụng ý của anh ta, ý đồ cũng chỉ là muốn cậu biết bản thân yếu kém mà rút lui, nhường chức vụ này lại cho anh ta.
Nhưng rất tiếc, cậu còn rành hơn cả anh ta là đằng khác.
Tuy kiếp trước cậu không phải thiên tài gì nhưng cậu luôn cố gắng hơn những người khác, tốt nghiệp chuyên ngành loại ưu, từng làm qua vô số nghề, thậm chí là từng làm trợ lý thực tập cho một vị giám đốc người pháp, có thể nói, chuyên ngành và thuật ngữ cậu đều đã thực hành đến mức mây trôi nước chảy.