Cậu lái xe đến địa điểm đón người, xuyên qua hàng ghế lô, cậu bước đến căn phòng VIP mà nhóm người của Đường Phong thường tụ họp.
Phả vào mặt là từng làn khói thuốc cay nồng, mùi rượu cùng những mùi nước hoa hỗn tạp trên người của những MB.
Du Văn Hiên khẽ cau mày bước đến trước mặt Đường Phong đã ngà ngà say, tay anh ta vẫn đang dây dưa sờ soạng một cậu trai trẻ trắng mềm trong lồng ngực.
Du Văn Hiên áp chế cảm giác khó chịu nói - "Em đến đón anh, chúng ta về thôi!"
Đường Phong nghe tiếng cậu mới ngẩng đầu lên nhìn rồi dứt khoát đáp - "Tôi không cần cậu quản, cậu cứ về đi, ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi là được.
Lúc nào chơi xong tôi sẽ đến tìm cậu."
Nghe cái ngữ khí, Du Văn Hiên bỗng nhiên muốn ngửa mặt lên trời cười lớn, đến giờ phút này trong mắt anh thì cậu vẫn chỉ ngang hàng với một tên MB mà thôi.
Anh cần thì cậu đến, còn không cần thì cậu có thể đi.
Gã thanh niên được ôm ấp rất kênh kiệu mà hất cằm nhìn cậu gắt gỏng nói - “Đường thiếu nói gì anh không nghe sao? Mau cút về nhà mà đợi đi.
Tốt nhất thì anh nên khôn hồn đừng làm Đường thiếu phải tức giận, đúng là thứ không biết điều!”
Trong đám bạn có mặt tại đây, Trương Kiệt chính là người gọi Du Văn Hiên đến, lúc này lại nhìn thấy tên MB rẻ tiền vậy mà dám lớn lối liền nhịn không được quát - "Câm miệng, chỗ này đến lượt ngươi lên tiếng sao? Không muốn chết thì câm miệng lại!”
Trương Kiệt là bạn thân của Đường Phong thờ thời còn mặc tã cho nên chuyện tình cảm của hai người anh rất rõ ràng, tuy Du Văn Hiên là người tình hờ của bạn tốt nhưng anh biết trừ bỏ căn nhà ra thì Du Văn Hiên chưa từng lấy một đồng nào từ Đường Phong cả.
Chỉ tiếc dù anh có khuyên thế nào thì tên đầu đất kia vẫn không biết trân trọng.
Bị mắng, gã trai trẻ liền co người run rẩy - "Tôi...!tôi không dám, tôi không dám nữa xin Trương thiếu bớt giận." - Hắn cố tình nép vào lồng ngực Đường Phong như chim nhỏ cầu che chở.
Trương Kiệt bất mãn - "Hừ."
Du Văn Hiên biết tính của Đường Phong một khi ngang lên là không ai cản nổi, vậy nên việc duy nhất cậu có thể làm là rời đi.
Ở lại nơi này càng lâu khiến cậu càng cảm thấy ghê tởm và sỉ nhục.
Cậu đưa đôi mắt không gợn sóng nhìn anh nói - "Được , vậy em về trước." - Nói rồi cậu cũng không cần đợi anh đáp lời liền quay người muốn đi.
"Khoan đã, đợi một chút!" - Một giọng nói thiếu đánh vang lên, cậu nhận ra chủ nhân giọng nói này.
Hắn Là Mục Đổng, là bạn trên phương diện làm ăn của Đường Phong.
Cậu không nói gì chỉ lạnh lùng quay đầu nhìn hắn.
Mục đổng là một tên rất vô lại, hắn nhìn cậu đầy thèm thuồng rồi đẩy mạnh tên MB trong lòng ra rồi nói - "Nếu cậu đã cất công đến tận đây thì không bằng ở lại chơi với bọn ta một lát rồi hẳn đi, về sớm để làm gì?"
Trương Kiệt hiểu ý tên khốn này liền cảnh cáo - "Mục Đổng, đừng có quá đáng."
Mục Đổng không để ý lời Trương Kiệt, rượu vào, gan cũng to ra đáp - "Tôi đâu có làm càn, tôi chỉ là có ý tốt muốn mời cậu ấy ở lại chung vui mà thôi."
Đám a dua nịnh hót xung quanh liền phụ họa - "Phải, phải đó .Mục thiếu nói rất phải, cứ ở đây chơi cùng bọn tôi một lúc rồi hẳn về.
Cậu về chính là không nể mặt Đường Thiếu nha."
Khốn kiếp, thấy đám cờ hó này dám đánh chủ ý lên người của Du Văn Hiên, gân xanh trên trán Trương Kiệt bắt đầu chạy khắp nơi.
Tên cờ hó Mục Đổng này anh không dằn mặt hắn là vì anh nể mặt Đường Phong nên không muốn tính toán, thế nhưng đến cả cái đám rác rưởi kia mà cũng dám ở trước mặt hắn làm chó hùa, ỷ thế hiếp người thì anh thật không thể nhịn.
Trương Kiệt quét mắt nhìn đám người gằn giọng nói - "Chúng mày muốn ăn đòn có phải không? Ông đây dám hứa sẽ bứng tận gốc cả nhà chúng mày ngay hôm nay, khôn hồn thì ngậm mõm chó của chúng mày lại cho tao.
Ở đây không tới lượt bọn mày lên tiếng!" - Mặc dù Trương Kiệt cũng là dân làm ăn nhưng độ máu mặt cũng quét ngang thiên hạ, không giao du hắc đạo nhưng đường bạch đạo anh không ngán thằng nào.
Đám người bị dọa cho vỡ mật, vốn tưởng Trương Kiệt cũng cá mè một lứa nên bọn chúng đi theo chưa từng cố kỵ, nhưng uy danh lão hỗ chính là nói được sẽ làm được.
Cả đám tức khắc câm miệng không dám hùa theo Mục Đổng nữa.
Du Văn Hiên lúc này mới từ tốn phun ra một câu - "Tôi còn có việc, đi trước!”
Mục Đổng thấy đồng bọn vô duyên vô cớ bị chỉnh liền thập phần khó chịu, mà kẻ trước mắt lại không cho gã mặt mũi mà vẫn muốn rời đi, hừ nào có chuyện dễ như thế - "Đứng lại, tôi bảo cậu đứng lại cậu điếc à? Tôi đã cho cậu đi sao? Đúng là thứ không biết điều."
Trương Kiệt xúc động muốn đánh người liền bị Du Văn Hiên giơ tay ngăn cản, cậu quay lại nhìn gã thanh niên mập mạp, mắt xếch kia nhàn nhạt đáp - "Cậu muốn gì?"
Mục Đổng vốn thèm thuồng Du Văn Hiên từ lâu nhưng còn ngại Đường Phong nên mới không dám tơ tưởng, mắt thấy một màn kia liền động tâm tư.
Hắn sờ sờ cằm nhìn Đường Phong - "Đường Thiếu, nếu cậu đã chơi chán hay là tặng cho tôi nhé.
Tôi hứa sẽ cùng trân trọng!"
Nghe thấy câu nói vô sỉ kia, con ngươi của Du Văn Hiên co rút nhanh - "Cái gì?"
Trương Kiệt cũng tức muốn hộc máu, tên cờ hó khốn kiếp này cư nhiên muốn đánh chủ ý ghê tởm đó lên người Du Văn Hiên - "Khốn kiếp, Mục Đổng ngươi dẹp ngay cái suy nghĩ bẩn thỉu đó đi, nếu không đừng trách ta không khách khí."
Mục Đởng có hơi men liền không biết sợ chết là gì, hắn cho rằng mình giao hảo với Đường Phong là không phải sợ thằng nào, trực tiếp bỏ qua lời uy hiếp của Trương Kiệt mà một đường truy hỏi Đường Phong - "Sao nào, chúng ta là bạn hợp tác lâu năm, chẳng lẽ Đường thiếu lại nỡ keo kiệt với tôi chỉ một gã tình nhân sao?"
Đường Phong im lặng nhìn sang Du Văn Hiên như đang suy nghĩ, anh nhất thời cũng không biết trong lòng mình cậu giữ vị trí nào?
Từ lâu anh đã gần như quên lãng Du Văn Hiên, nói là người yêu càng không phải, bảo là tình nhân thì tựa hồ không giống.
Cậu như thể có cũng được mà không có cũng được, anh chỉ cần cậu ở bên mỗi khi rơi vào bế tắc, những lúc buồn và những lúc say.
Anh chỉ đôi khi ngẫu hứng sẽ nhớ và tìm đến cậu để tìm niềm vui, cư nhiên cậu giữ vị trí nào anh nhất thời cũng không phân nỗi.
Nhìn ánh mắt lưỡng lự của Đường Phong ý cười của Mục Đổng càng sâu, hắn cũng không cần Đường Phong phải trả lời, chỉ cần một cái biểu hiện mập mờ vậy là đủ - "Ây da xem cậu kìa, làm gì mà phải ảo não như thế, chẳng phải chỉ là một gã tình nhân được bao dưỡng thôi sao.
Nào đừng suy nghĩ nữa, tâm ý này tôi sẽ nhận, nào cùng cạn ly, đừng suy nghĩ nữa!" - Nói rồi hắn chuyển hướng suy nghĩ của Đường Phong sang hướng khác rồi liên tục mời rượu.
Đường phong cũng không muốn nghĩ nữa liền dứt khoát uống rượu, mặc kệ Du Văn Hiên đã nhìn anh bằng đôi mắt thất vọng rồi lặng lẽ rời đi.
Trương Kiệt thấy hắn sau đó cũng không có động tĩnh gì khác mà thả người đi thì cũng không nghĩ nhiều đành ngồi uống rượu mà quan sát.
Trái lại, Mục Đỏng kín đáo nháy mắt ra hiệu với lũ bằng hữu tốt, sao đó một kẻ trong số đó liền nhanh chóng rời đi.
Rời khỏi căn phòng đầy ghê tởm, trong lòng Du Văn Hiên bỗng dâng lên một cảm giác chua xót.
Người cậu yêu năm năm trời đến cuối cùng vẫn chỉ xem cậu là một món hàng để trao đổi không hơn không kém, nhưng hiện tại cho dù trái tim có chút đau nhưng cậu đã quen rồi, đây sẽ là lần cuối cùng nó đau vì một người không xứng đáng.
Du Văn Hiên vẫn mãi miên man trong sự tuyệt vọng cho đến khi sau đầu truyền đến cảm giác đau đớn, cả thế giới nhanh chóng chìm sâu vào bóng tối.
Không biết trải qua bao lâu, Du Văn Hiên mới từ trong bóng tối tỉnh dậy.
Phía sau đầu vẫn còn truyền đến cơn đau khiến cậu nhận ra sự việc xảy ra kia không phải giấc mơ.
Cậu mơ hồ mở mắt quan sát xung quanh, đầu óc dần thanh tỉnh cậu mới nhận ra bản thân đang bị trói chặt trên một chiếc giường lớn, trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ.
Cậu không cần động não cũng có thể đoán ra là kẻ nào, chỉ là biết rõ ràng nên ngay cả đến cơ hội thoát thân liền không còn, Mục Đổng chính là dạng đánh chết cũng không buông, hắn là kẻ luôn bất chấp thủ đoạn để có được thứ mình muốn.
Vậy nên hôm nay cậu được vinh quang mà cảm thụ cái đãi ngộ này, Du Văn Hiên bật cười, haha thật không ngờ Du Văn Hiên cậu lại có ngày phải rơi xuống cái rãnh nước thối này.
“Cạch!” - Cửa phòng bị đẩy vào, Mục Đổng bước chân hơi loạn bước vào phòng sau đó liền thông thả mà bước đến bên giường, hài lòng nhìn người đang bị trói chặt.
Nhìn người mà hắn luôn thèm khát giờ phút này đang nằm thành hình chữ đại trên giường mặc tình hắn dày xéo, hắn khẽ lim môi, đứng trên cao nhìn xuống - "Sao nào? Nhìn thấy ta cũng không muốn chào hỏi sao? Yên tâm, ta nhất định sẽ ôn nhu với cậu." - Nói rồi hắn liền treo lên nụ cười dâm đãng, đê hèn mà nhìn cậu.
Du Văn Hiên chỉ im lặng nhìn hắn, hai nắm tay siết chặt, cổ tay bị siết đến chảy máu, dù cậu đã cố gắng nhưng vẫn không tài nào thoát khỏi sợi dây đang trói chặt.
Mục Đổng cũng say đến ngã trái ngã phải nên càng không cần quan tâm cậu trả lời ra sao? Hắn chỉ đơn giản là mặc kệ rồi bắt đầu cầm lấy chiếc kéo trên tủ đầu giường rồi nở một nụ cười - "Để ta hầu hạ cậu cởi quần áo nhé hahaha!"
Du Văn Hiên đưa ánh mắt ghê tởm nhìn hắn lạnh giọng nói - "Khốn kiếp, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng động đến ta.
Nếu không kẻ hối hận chính là ngươi, Mục Đổng ta không phải món hàng mà ngươi có thể tùy ý chơi đùa.
Thả ta ra!"
Mục Đổng nghe được câu nói hài hước liền cười phá lên - "Thả? Hahaha ngươi nghĩ đã rơi vào tay ta rồi thì ngươi có cửa ra điều kiện với ta sao? Có nghĩ cũng đừng nghĩ, ta hôm nay chính là muốn chơi chết ngươi đấy rồi sao? Ngoan ngoãn mà hưởng thụ là được rồi, phần còn lại cứ giao cho ta hahaha.
Đừng nghĩ tới Đường thiếu nữa, cậu ta đã tặng ngươi cho ta rồi!"
Bất chấp Du Văn Hiên cố gắng giải dụa, chiếc kéo lạnh băng vẫn từng tấc từng tấc mà cắt hết quần áo trên người cậu thành mảnh vụn.
Mục Đổng hả hê vô cùng, nhìn thấy cơ thể hoàn mỹ ngay trước mắt đầu óc liền bị dục vọng che mờ.