Vô Tận Thần Công

chương 394: vây công hay là bị vây công?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Năng lực của hắn chẳng qua chỉ là điều khiển mấy man thú kia thôi!

Bản thân hắn cũng không có thực lực võ đạo quá mạnh. Chính bởi thế, lúc trước hầu như Man Thần này không ra tay bao giờ.

Hiện tại hai cường giả Võ Thánh Tiển Nguyệt và Minh Kiều liền đồng thời ra tay với Man Thần này!

Tranh thủ vây giết Man Thần!

Chỉ cần Man Thần chết thì Man Kình và Man Hùng kia đều không có người điều khiển. Thực lực của bọn chúng sẽ yếu đi rất nhiều. Lúc đó chưa chắc Thiên Âm môn đã không có vài phần thắng.

Trong chốc lát, Tiển Nguyệt và Minh Kiều đều đã tới trên người Man Kình, tới trước mặt Man Thần.

Hai nữ tử đều bạo phát ra tốc độ cao nhất của mình, thân hình phiêu dật tới cực điểm. Các nàng đồng thời tới cạnh Man Thần, Ngốc Thứu Đại Vương và Ưu Tạp kia đều không kịp phản ứng, căn bản không kịp ra tay bảo vệ Man Thần này...

- Chết đi!

Tới cạnh Man Thần, miệng Tiển Nguyệt quát lên yêu kiều.

Ầm ầm!

Hai cường giả Võ Thánh Thiên Âm môn trong thời khắc này đều đánh ra một chưởng về phía Man Thần. Chưởng phong phát ra, Thiên Đạo Thần âm vang lên ong ong, bao phủ triệt để Man Thần này.

- Hả? Tưởng ta là quả hồng mềm dễ bóp sao?

Nhưng lúc này, chỉ thấy trên mặt Man Thần hiện lên nụ cười tà dị.

- Đáng tiếc, các ngươi không biết, Man Thần bên trong tứ đại man tướng mới là người mạnh nhất. Thực lực của ta đã đạt tới cấp độ Võ Thánh lôi âm tầng bốn. Dù là Nam Man Vương cũng không mạnh hơn ta bao nhiêu. Hiện giờ các ngươi rõ là tự tìm diệt vong!

Trên mặt Man Thần lộ ra nụ cười nanh ác.

Thân thể hắn nhoáng lên.

Tốc độ của hắn không ngờ chỉ hơn chứ không kém Tiển Nguyệt, Minh Kiều.

Rầm!

Một tiếng nổ vang. Thân thể Tiển Nguyệt bị ném văng đi.

Răng rắc!

Thân thể mềm mại của Minh Kiều bị Man Thần này giơ một tay chụp lấy.

- Ha ha ha ha, tiểu mỹ nhân, để ca ca nếm thử hương vị của ngươi đi!

Cười ha hả nanh ác, thân hình thấp bé của Man Thần nghiêng về phía trước, cái miệng rộng lập tức áp tới, hôn lên thân thể như ngọc của Minh Kiều.

- Minh Kiều!

Tiển Nguyệt trừng mắt như sắp nút, muốn tiến lên ngăn cản Man Thần nhưng chỉ tiếc là nàng đã bị hắn đánh bị thương, vừa định hành động thì thân thể đã rung lên, miệng phun ra một ngụm máu tươi, khí huyết kích động, căn bản không cách nào bước ra ngăn cản Man Thần được...

- Ngại gì đám đạo chích này!

- Đám mọi rợ, mau buông sư phụ ta xuống!

Nhưng tại thời điểm này.

Vútt!

Vútt!

Phía chân trời xuất hiện hai luồng hào quang.

Một luồng sáng màu xanh, một luồng màu trắng nhưng thoạt nhìn lại là hai nữ tử thoạt nhìn chỉ chừng hai mươi tuổi.

Hai nữ tử này đều cưỡi trên lưng một con Kim Điêu, phía sau lưng còn hai con Kim Điêu khác, tuy không thể sánh với Kiếp Dương, thậm chí cũng không bằng nổi con kên kên của Ngốc Thứu Đại Vương kia nhưng cũng miễn cưỡng đạt cấp độ Võ Tôn, tốc độ phi hành cũng không coi là chậm.

Hiện tại dưới sự thúc dục toàn lực của hai nữ tử này, chúng kêu quang quác, vọt tới như tên rời cung, không ngờ đã tới sát Man Thần.

Một nữ tử mặc áo đỏ nhanh chóng xuất ra một quả chuông nhỏ trong tay, rung nhẹ một cái. Một luồng sóng âm liền nhanh chóng công kích về phía Man Thần.

Ông... Ông!

Sau một khắc, bên tai Man Thần lập tức truyền tới tiếng chuông ngân.

- Hả? Thiên Âm Linh Đang sao?

Hai hàng lông mày của Man Thần nhíu lại một cái, thân thể không ngờ lắ lư. Thiên Âm Linh Đang này tỏa ra công kích sóng âm, tuy chưa thể làm Man Thần bị thương nhưng cũng khiến hắn không dễ chịu chút nào, vài phần dâm tâm với Minh Kiều cũng tiêu tán hết ngay lập tức.

- Các ngươi chính là Thần Nguyên tinh hải, Tô Quân Ninh sao?

Một khắc sau, ánh mắt Man Thần liền nhìn về phía hai nữ tử cưỡi Kim Điêu kia.

Nữ tử áo đỏ đúng là Thần Nguyên tinh hải.

Nữ tử áo xanh chính là muội muội Tô Quân Ninh của nàng.

Hai vị Võ Thánh trong Thiên Âm môn này rốt cục cũng xuất hiện vào thời khắc Thiên Âm môn nguy cấp nhất!

- Hóa ra là hai tiểu tiện nhân các ngươi!

Thấy hai tỷ muội Tô Thanh Như và Tô Quân Ninh, nữ man tướng Ưu Tạp trong tứ đại man tướng liền biến đổi sắc mặt.

- Man Thần, ngươi chớ có tranh với ta. Hai tiểu tiện nhân này là của ta! Lúc trước con ta muốn sủng hạnh hai tiểu tiện nhân này, không ngờ hai tiểu tiện nhân này còn ra vẻ rụt rẻ. Hiện tại ta muốn bắt hết hai ả, di chết hai ả, tế hiến con ta có linh thiêng trên trời!

Ưu Tạp hung hăng nói.

Ầm!

Thân thể khổng lồ của Ưu Tạp nhoáng lên, giống như một quả đạn pháo, ập về phía Tô Thanh Như và Tô Quân Ninh.

Cường giả cấp độ Võ Thánh tuy chưa thể giống như Hư Không Võ Thánh, đạp hư không mà đi nhưng điều động khí của thiên địa xung quanh giúp mình thì cũng có thể nhảy cao vài chục trượng, muốn công kích Tô Thanh Như, Tô Quân Ninh hiển nhiên cũng không phải chuyện quá khó khăn.

- Ngươi chính là mẫu thân của Đóa Mẫu sao?

Tô Thanh Như lạnh lùng nhìn Ưu Tạp.

- Hừ, sinh ra hai đứa con như thế, ngươi tuyệt đối cũng chẳng phải thứ tốt!

Quát khẽ một tiếng, Tô Thanh Như liền lắc mạnh Thiên Âm Linh Đang trong tay.

Ông... Ông!

Một luồng sóng âm cường đại đánh sâu vào Ưu Tạp.

- Công kích sóng âm sao? Vô dụng với ta thôi!

Nhưng sau đó một khắc, trên mặt Ưu Tạp liền hiện lên nụ cười nanh ác.

Ong ong! Ong ong!

Công kích sóng âm do Thiên Âm Linh Đang phát ra kia đánh lên người Ưu Tạp, chỉ thấy mạnh mỡ nặng nề trên người ả rung mạnh, lại triệt tiêu hoàn toàn công kích sóng âm của Thiên Âm Linh Đang. Bạn đang xem tại Truyện FULL - ện FULL

- Tiểu tiện nhân, xuống đây cho ta!

Sau một khắc, Ưu Tạp này không ngờ đã tới trước mặt Tô Thanh Như.

Một tay nặng nề chụp thẳng về phía ngực tinh thần!

- Làm sao mà...

Tô Thanh Như và Tô Quân Ninh đều tuyệt đối không ngờ được là Ưu Tạp lại có thể phòng ngự công kích của Thiên Âm Linh Đang. Công kích cường đại nhất của hai tỷ muội Tô Thanh Như và Tô Quân Ninh này chính là vũ kỹ Đại Thiên Âm chưởng, cũng không thoát khỏi phạm trù công kích sóng âm. Hiện tại công kích sóng âm đối với Ưu Tạp lại vô dụng, do đó trước mắt Ưu Tạp, hai tỷ muội nàng trước mặt Ưu Tạp liền biến thành con cừu non ngoan ngoãn không có nửa điểm sức uy hiếp.

- Không tốt, lui mau!

Không do dự nửa phần, đối mặt với một trảo của Ưu Tạp, Tô Thanh Như nhanh chóng phi thân lại phía sau.

Ầm!

Một trảo của Ưu Tạp nện mạnh lên người Kim Điêu phía dưới Tô Thanh Như.

Quác!

Kim Điêu thét lên một tiếng, gân cốt bị bẻ gãy.

- Tiểu tiện nhân này, ngươi ngoan ngoãn tới đây đi!

Thoáng một cái không bắt được Tô Thanh Như, chỉ thấy Ưu Tạp khẽ nhoáng lên, trong chốc lát đã tới trước mặt Tô Quân Ninh, giơ một tay túm lấy Tô Quân Ninh.

- Ha ha ha, công kích bằng sóng âm của các ngươi không có hiệu quả đối với ta. Ngoan ngoãn bị ta tra tấn đến chết đi...

Bắt được Tô Quân Ninh, chỉ nghe Ưu Tạp cười ha hả.

- Công kích sóng âm không có hiệu quả với ngươi sao?

Tại thời điểm này, tiếng nói trong trẻo của một nam tử vang lên sau lưng Ưu Tạp.

- Không biết công kích Đại Thần Âm của chúng ta có thể làm ngươi bị thương không...

Xoẹt!

Một tiếng giòn vang vang lên. Hư không sau lưng Ưu Tạp liền bị mở ra nhanh chóng.

Một thanh niên và một thiếu nữ áo trắng hiện ra. Sắc mặt thiếu nữ áo trắng băng hàn, trong tay nàng cầm một quả chuông nhỏ bằng đồng xanh.

Dương Thạc!

Dương Địch!

Hai người này mở hư không, xuất hiện sau lưng Ưu Tạp. Nam tử trẻ tuổi và thiếu nữ áo trắng không phải ai khác, chính là hai người Dương Thạc và Dương Địch. Người phát ra âm thanh trong trẻo nhưng vô cùng lạnh lùng vừa rồi đúng là Dương Thạc.

Trong tay Dương Địch cầm Đại Thần Âm Linh Đang!

Đại Thần Âm Linh Đang, tuyệt thế pháp khí cấp độ Võ Thánh Ngũ Trọng Lôi Âm, cho dù ở thời kỳ thượng cổ thì cũng tuyệt đối là pháp khí công kích thần hồn mạnh mẽ!

Công kích thần hồn mạnh nhất, một tháng thi triển một lần, phàm là võ giả có lực lượng thần hồn thấp hơn Dương Địch, bị Đại Thần Âm Linh Đang công kích thần hồn, không bị cản trở chút nào, trực tiếp bị giết chết. Cho dù là lúc trước, Dương Tử Mặc có được vài kiện bí bảo cấp độ Võ Thánh Ngũ Trọng Lôi Âm, phòng ngự mạnh mẽ hầu như con rùa đen vậy, cũng không thể may mắn thoát khỏi…

Mà hiện tại đã cách lần đánh một trận với Dương Tử Mặc một tháng!

Công kích thần hồn này dĩ nhiên có thể thi triển lần nữa!

Đối tượng nó thi triển chính là nữ Man tướng trong tứ đại Man tướng, Ưu Tạp!

Uỳnh!

Hiện ra từ hư không, đồng thời Dương Địch lắc lư Đại Thần Âm Linh Đang.

Một luồng sóng âm vô cùng mênh mông bỗng nhiên phát tán ra từ trong Đại Thần Âm Linh Đang, giống như một thanh cương châm vậy, hung hăng tập kích về phía ót Ưu Tạp.

- Không tốt!

Giờ khắc này, sâu trong lòng Ưu Tạp bỗng nhiên xuất hiện cảm giác nguy hiểm vô cùng mãnh liệt.

Nàng có thể cảm giác được phía sau có người phát động công kích sóng âm về phía nàng.

Bản thân nàng rõ ràng không e ngại công kích sóng âm. Nhưng nàng lại có thể cảm nhận rõ ràng, một khi bị công kích sóng âm này đánh trúng, bản thân tuyệt đối gặp phải hung hiểm thật lớn…

Hầu như không cần suy nghĩ, theo bản năng, Ưu Tạp liền muốn chấn động lớp thịt mỡ toàn thân để ngăn cản luồng sóng âm này.

Ông….!

Nhưng khi nàng bắt đầu làm động tác, luồng sóng âm này đã chui vào trong ót nàng.

Chui vào đầu óc nàng!

Như là sâu độc!

- A….!

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền ra từ trong miệng Ưu Tạp.

Sau một khắc, hai bàn tay tráng kiện to lớn của Ưu Tạp mạnh mẽ ôm lấy đầu, cả người lăn lộn giữa không trung.

Đại Thần Âm Linh Đang công kích thần hồn có thể trực tiếp giết chết võ giả có cường độ thần hồn kém hơn Dương Địch. Mà Ưu Tạp này là cường giả cấp độ Võ Thánh, thần hồn của nàng cao hơn Dương Địch một chút. Chính bởi vì như thế, Dương Địch thúc giục công kích Đại Thần Âm, căn bản không thể nào trực tiếp giết chết thần hồn Ưu Tạp này.

Nhưng dù vậy, Đại Thần Âm Linh Đang cường hãn hạng gì chứ? Một tháng thi triển một lần công kích tuyệt đối không tầm thường, tác dụng vào thần hồn Ưu Tạp vẫn khiến thần hồn Ưu Tạp tổn thương trên diện rộng. Giờ phút này, nàng chỉ có thể ôm lấy đầu, gào rú thê lương thảm thiết

- Chết!

Ngay một khắc sau đó, âm thanh một nữ tử chợt vang lên.

Đúng là Tô Quân Ninh bị Ưu Tạp bắt lấy lúc trước.

Thần hồn Ưu Tạp bị công kích, hai tay vô thức ôm đầu, tự nhiên thả Tô Quân Ninh ra.

Bị Ưu Tạp buông ra, Tô Quân Ninh vẫn ở vị trí trước mặt Ưu Tạp. Hiện tại thần hồn Ưu Tạp bị trọng thương, một thời cơ tuyệt hảo như vậy, Tô Quân Ninh tự nhiên không thể bỏ qua!

Không biết từ lúc nào, trong tay đã có thêm một ống sáo.

Phốc!

Ống sáo này dĩ nhiên đâm vào trong ngực Ưu Tạp, đâm rách lớp thịt mỡ dày đặc, trực tiếp đâm vào trái tim Ưu Tạp.

- Ngươi…

Trái tim bị trọng thương, thần hồn Ưu Tạp rốt cục khôi phục một chút.

Hai cái mắt nhỏ lập tức trừng lớn, giống như chuông đồng vậy.

Uỳnh!

Cánh tay tráng kiện hất lên, đánh bay Tô Quân Ninh ra ngoài.

Vút!!

Nhưng đúng lúc này, một đao nhân ảnh lóe lên, nhanh chóng bay đến sau lưng Tô Quân Ninh, một tay đặt ở phần eo Tô Quân Ninh, đỡ Tô Quân Ninh.

- Nha đầu ngốc!

- Muốn công kích nàng thì phải công kích đầu nàng. Nếu không, cho dù đã đâm trúng trái tim nàng, khiến nàng đoạn tuyệt sinh cơ, nhưng ngươi cũng không chịu nổi một kích sắp chết của nàng!

Người đỡ lấy Tô Quân Ninh đúng là Dương Thạc. Nhìn thoáng qua khóe miệng Tô Quân Ninh bởi vì bị Ưu Tạp đánh trúng mà chảy máu tươi, Dương Thạc không khỏi than nhẹ lắc đầu.

Vút!!

Một tay khẽ nhoáng lên.

Một thanh Cửu Cửu Đạo Hoàng Kiếm bắn ra như thiểm điện.

Phốc một cái, đâm vào mi tâm Ưu Tạp, nháy mắt sau đó xuyên thấu ra từ ót, hầu như xốc lên toàn bộ óc của nàng. Một chùm óc xen lẫn máu tươi bắn ra ngoài. Sau một khắc, Ưu Tạp này dĩ nhiên hoàn toàn bất động, ánh mắt sáng ngời có thần lúc trước nhanh chóng tiêu tán thần thái.

- Ưu Tạp lão yêu bà!

Dương Thạc và Dương Địch nhanh chóng xuất hiện, trong nháy mắt dùng Đại Thần Âm công kích Ưu Tạp, tiếp theo chém giết, tổng cộng chỉ mất thời gian mấy lần hô hấp mà thôi.

Nhìn thấy Ưu Tạp vừa rồi uy mãnh hung hãn mà giờ đã trở thành một thi thể, sắc mặt Man Thần, Ngốc Thứu Đại Vương phía dưới không khỏi đại biến.

- Ngươi là người phương nào? Dám nhúng tay quản chuyện Nam Man chúng ta? Còn chém giết cao thủ Nam Man nhất tộc chúng ta? Chẳng lẽ không sợ Nam Man nhất tộc ta trả thù sao!

Tiếng quát chói tai nghiêm nghị của Man Thần vang lên.

- Trả thù?

Khóe miệng Dương Thạc hiện ra vẻ mỉm cười.

- Ngay cả vương tử công chúa Nam Man các ngươi ta đều đã giết, huống chi chỉ là một cái Man tướng? Có bản lĩnh trả thù thì cứ việc đến đây đi!

Dương Thạc trầm giọng nói ra.

- Ngươi là Dương Thạc?

Giờ khắc này, Man Thần và Ngốc Thứu Đại Vương rốt cục biết được thân phận của Dương Thạc.

- Tốt, tốt! Chúng ta công kích Thiên Âm Môn chính là vì muốn thu hút các ngươi đến, chém giết ngươi, báo thù cho vương tử công chúa Nam Man chúng ta! Ngươi đã xuất hiện, vậy thì đừng trách chúng ta. Hôm nay, tính mạng của ngươi phải chết trong tay chúng ta. Ta muốn nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì mà có thể đào thoát từ trong tay chúng ta!

Man Thần lạnh giọng quát.

- Có thể khiến tam đại Man tướng chúng ta vây giết, cho dù Dương Thạc ngươi có chết thì cũng đủ để kiêu ngạo rồi!

Nói xong, Man Thần này, thậm chí là Man Hùng bên cạnh, cả Ngốc Thứu Đại Vương kia, thân hình đều nhoáng lên, hung hăng tấn công Dương Thạc.

Tam đại Võ Thánh, một kích liên thủ!

Trong đó Man Thần chính là Võ Thánh cấp độ Tứ Trọng Lôi Âm, Ngốc Thứu Đại Vương là Võ Thánh cao giai, Man Hùng cũng là Võ Thánh trung giai. Đội hình như vậy liên thủ công giết, ngay cả Nam Man Vương cũng không dám nói có thể tiếp hết những công kích này mà không tổn thương gì, chứ đừng nói gì chỉ là một mình Dương Thạc.

Tứ đại Man tướng này muốn vây giết Dương Thạc, sớm đã chuẩn bị gần như vạn toàn.

Bọn hắn biết rõ Dương Thạc có thể chém giết Đóa Tư Đóa Mẫu cấp độ Võ Thánh, tuyệt đối có thực lực không tầm thường.

Phái ít cao thủ đến đây hoàn toàn là đến chịu chết, khiến Dương Thạc tăng cường kinh nghiệm chiến đấu chém giết!

Kết quả là tứ đại Man tướng đồng loạt ra tay. Đây đã là coi trọng Dương Thạc đến cực hạn. Dù sao tứ đại Man tướng liên thủ, đủ để tạo thành uy hiếp thật lớn với những cường giả chiến lực hạng hai đương thời như Hỏa La Vương, Bỉ Lạc Duy Kỳ, Càn Ngọc Long.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio