Năm người sau khi tìm tới một nhà hàng sang trọng liền bước vào.
Mộ Hân Đình lúc trước gia cảnh cũng không phải khá giả gì, sau khi bị kẻ được coi là chồng cũng không phải kia bỏ rơi, một mình nàng lầm lũi nuôi hai tiểu nha đầu, do vậy đối với những nơi sang trọng như thế này, nàng vẫn là chưa từng được bước chân vào.
Hiện tại lần đầu tiên đến một nhà hàng sang trọng như vậy, nàng không khỏi bị cảnh tượng nơi đây làm cho choáng ngợp.
“Tiểu Thần, nơi đây tiêu phí có chút nhiều a.” Mộ Hân Đình sắc mặt có chút mất tự nhiên nói.
Nàng vốn định nhân cơ hội hôm nay mời Khương Thần một bữa cũng tiện cảm ơn về những gì Khương Thần đã giúp đỡ ba mẹ con nàng. Thế nhưng nơi đây sang trọng như vậy, nàng có đủ tiền hay sao?
“Đình tỷ ngươi không cần lo lắng, ta là có tiền.” Khương Thần bất động thanh sắc nói.
Mộ Hân Đình im lặng không nói gì.
Năm người tìm tới một bàn ăn cạnh cửa sổ, vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ.
Ba tiểu nha đầu lần đầu được ăn ngon liền ăn vô cùng nhiều. Ăn đến mức hiện tại đứng dậy, sau lớp áo kia chính là ba chiếc bụng căn tròn.
Nhìn bộ dáng ba tiểu nha đầu đi lại khó khăn, Mộ Hân Đình cười mắng nói:
“Ai kêu các ngươi ăn nhiều như vậy?”
“Mẹ, lần đầu tiên Hân Nhi được ăn ngon như vậy, tất nhiên phải ăn thật nhiều rồi.” Mộ Hân Nhi nghiêng đầu nói.
Bình thường, nếu như một người nào đó nói ra câu vừa rồi trong một nhà hàng sang trọng, kẻ đó chắc chắn sẽ nhận vào vô vàn ánh mắt chán ghét khinh bỉ của người xung quanh. Thế nhưng với Mộ Hân Nhi thì ngược lại.
Nàng sau khi nói ra một câu kia, xung quanh vang lên từng đạo tiếng cười khúc khích. Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn nàng với ánh mắt yêu chiều.
Tiểu nữ hài thật đáng yêu.
“Tiểu bảo bảo, nếu như ngươi chưa ăn no có thể sang đây ăn a, bàn thúc thúc còn rất nhiều đồ ăn.”
“Phải a, ba tiểu bảo bảo thật đáng yêu.”
“Hân Nhi a, tại sao ngươi lại nói vậy.” Mộ Hân Lam cùng Khương Y Na đồng thời trách mắng: “Ngươi nhìn xem, mọi người đều coi chúng ta là ba tiểu ăn hàng.”
Bên cạnh, Mộ Hân Đình cùng Khương Thần đồng loạt xuất hiện ý nghĩ.
Ngươi từ bao giờ thì không phải tiểu ăn hàng?
Lại nói trước bộ dáng đại nhân vật của hai nàng, Mộ Hân Nhi như con mèo nhỏ cúi đầu nhận sai.
Nhìn cả ba tiểu nha đầu đứng đó líu lo, ai nấy đều cười phá lên.
Rốt cuộc ba tiểu nha đầu này là con nhà ai mà lại đáng yêu như vậy?
“Được rồi, ăn nhiều sẽ hại sức khỏe, mỗi tuần chúng ta sẽ tới đây một lần, chịu không.” Khương Thần mỉm cười nhẹ nhàng nói.
“Hoan hô ca ca…tuần sau lại được ăn ngon.”
Ba tiểu nha đầu một bên nghe thấy Khương Thần nói vậy liền vui sướng tột độ. Mộ Hân Đình còn đang định nói gì, thế nhưng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nàng lại nuốt trở lại bên trong. Nội tâm không nỡ cắt dứt niềm vui của bọn chúng.
Đang lúc chuẩn bị gọi nhân viên tới thanh toán, một đạo thanh âm mỉa mai vang lên:
“U a, đây không phải ả đàn bà dâm đãng, vợ của ngươi khi trước sao Tấn Quân.”
Nghe thấy đạo thanh âm này vang lên, Mộ Hân Đình không khỏi rùng mình, sắc mặt hiện lên vẻ không dễ nhìn.
Khương Thần còn đang định gọi người tới thanh toán, nhìn sắc mặt nàng như vậy, hắn liền dừng lại động tác. Bản thân hắn muốn xem xem, rốt cuộc chuẩn bị có chuyện gì.
Đoạn, Khương Thần ngẩng đầu lên. Trước mặt hắn lúc này là một đôi nam nữ. Nam mặc lên mình bộ âu phục sang trọng, giày da đắt tiền, đồng hồ vàng…bản thân hắn gương mặt góc cạnh rõ ràng, tính toán cũng có chút dễ nhìn.
Bên cạnh nam tử này là một vị nữ nhân trang điểm lộng lẫy, nhan sắc thường thường, dáng người hơi thô kệch một chút. Thế nhưng từ phụ kiện trên người nàng, có thể thấy nàng cũng không phải người bình thường.
Khương Thần hơi khẽ cau mày, từ lời nói mà vị nữ tử kia phát ra, hắn có thể khẳng định một điều, nam tử tên Tấn Quân này chính là kẻ lúc trước bỏ rơi ba mẹ con Mộ Hân Đình đi theo nhân tình.
Lại nói, nam tử tên Tấn Quân kia cười nhạt nói:
“Bảo bối, ngươi đừng nói vậy a. Đồ dâm đãng này làm sao có thể được coi là vợ của ta đây?”
Mộ Hân Đình còn chưa kịp lên tiếng, Mộ Hân Lam cùng Mộ Hân Nhi tiến tới chắn trước mặt nàng, nãi thanh nãi khí nói:
“Thúc thúc, a di, hai người là ai a? Tại sao lại chửi mắng mẹ chúng ta?”
“Yêu, hóa ra đây là hai nghiệt chủng của ngươi khi trước a.” Nữ tử kia nhìn thấy hai tiểu nha đầu đáng yêu, nội tâm một luồng ghen ghét bốc lên, nói.
Tấn Quân cười nịnh nói:
“Bảo bối a, ngươi làm sao lại nói vậy? Ai biết nàng đi chơi với kẻ nào sau đó đem theo hai nghiệt chủng này về nói là con của ta đây?”
“Đủ rồi.” Mộ Hân Đình quát lên. Khuôn mặt nàng lúc này tràn ngập vẻ giận dữ.
Lúc Tấn Quân ra đi, hắn còn để lại cho nàng một chút tiền nhỏ. Nàng nghĩ rằng hắn ít nhất cảm thấy áy náy với con. Không ngờ sau sáu năm gặp lại, hắn trước mặt con mình lại nói ra những lời lẽ như vậy.
Thậm chí hắn còn không ngại gọi con mình là nghiệt chủng. Đây chính là triệt để chọc giận nàng.
“Yêu yêu, nổi giận a? Ngươi nhìn, quả nhiên có tật giật mình.”
Vị nữ nhân bên cạnh Tấn Quân lại nhìn về phía Khương Thần:
“Chẳng phải là quá rõ ràng hay sao? Nữ nhân hai con lại còn đi hẹn hò với một tên thanh niên. Trời ơi nàng còn mang con đi hẹn hò, thật buồn cười.”
Người xung quanh từ lúc thanh âm mỉa mai chanh chua của vị nữ tử kia vang lên đã nhìn về bên này.
Bọn họ tâm lý liền là muốn có trò hay để xem.
Một số người lúc nãy còn mang tâm yêu mến hai tiểu nha đầu họ Mộ, nghe sự việc liền đoán già đoán non mọi chuyện theo chiều hướng tiêu cực.
Bọn họ liền nghĩ rằng Mộ Hân Đình ra ngoài lang chạ với nam nhân, sau đó liền là có hai tiểu nha đầu. Chồng nàng cũng là người tên Tấn Quân kia không chịu được liền rời đi. Hiện tại liền chẳng may chạm mặt nhau.
Ai nấy trong đầu đều hình thành một câu chuyện như vậy, bởi thế ánh mắt nhìn về phía hai tiểu nha đầu đã không còn yêu mến như ban đầu, thay vào đó là khinh bỉ, ghét bỏ.
Tiểu hài tử mặc dù suy nghĩ chậm chạp, thế nhưng cảm nhận địch ý lại vô cùng linh mẫn. Mộ Hân Lam cùng Mộ Hân Nhi cảm nhận được ánh mắt mọi người nhìn nàng với ý xấu, lúc này cả hai co rúm lại, sợ hãi. Nước mắt chỉ trực trào ra.
“Hừ, quả nhiên là dựa vào tư sắc đi quyến rũ nam nhân, thậm chí còn không ngại trâu già gặm cỏ non.” Nữ tử kia bĩu môi khinh bỉ.
Tấn Quân sau khi nhìn thấy trên người Khương Thần mặc toàn đồ vỉa hè, tóc tai cũng không ra làm sao, nội tâm càng thêm khinh thường.
“Hừ, không nghĩ tới ngươi phẩm hạnh càng thêm đi xuống.” Tấn Quân cười lạnh nói.
Khương Thần một bên cũng không để ý tới những thứ này. Mâu thuẫn của người khác, hắn vẫn không nên xen vào thì tốt hơn.
Lại nói, hắn có cần thiết phải để ý tới một con kiến hôi hay sao?
Nói đúng ra, chuyện này phải để Mộ Hân Đình đến giải quyết, nàng mới có thể rũ bỏ được cục rối bời trong lòng.
“À quên không giới thiệu, người này ngươi hẳn cũng nhận biết đi.”
Tấn Quân nói đoạn liền chỉ nữ nhân bên cạnh mình.
“Thế nhưng ta cũng nên giới thiệu lại một chút, nàng là vợ của ta.”
Nghe thấy hắn nhắc đến một câu vợ của ta một cách dễ dàng như vậy, Mộ Hân Đình nội tâm có chút đắng chát. Nàng nhìn nữ nhân kia không nói gì.
Nàng làm sao có thể không biết đối phương đây. Thời điểm học cấp ba, nàng với đối phương chính là bằng hữu khuê mật. Người kia tên là Uyên Di.
Hai người vốn dĩ vô cùng thân thiết, cho đến khi người tên Tấn Quân này xuất hiện. Rất nhanh hắn đã quen biết được với cả hai người.
Mộ Hân Lam gia cảnh khó khăn nhưng tư sắc lúc đó cũng thuộc hạng một hai của trường. Uyên Di không xinh đẹp bằng nhưng ngược lại gia thế cũng được coi là có chút tiếng tăm. Nhà mở công ty đóng giày, dệt may.
Quen biết cả hai thế nhưng Tấn Quân lại đem lòng yêu thương nhung nhớ Mộ Hân Đình, trong khi Uyên Di lại yêu thương hắn. Đó cũng chính là lý do khiến cho tình cảm hai người rạn nứt.
Sau khi lên đại học, hai người trong lúc lầm lỡ, Mộ Hân Đình đã có thai. Tấn Quân nghĩ đến cảnh nghèo khó trước mắt liền không chịu được lấy lí do chia tay. Sau đó liền bỏ đi.
Vô tình gặp lại Uyên Di, hai người liền đến với nhau.
Sự tình hiện tại chính là sáu năm sau thời điểm đó.
Lại nói, Mộ Hân Đình lúc này cười nhạt:
“Như vậy liền chúc cho hai người các ngươi trăm năm hạnh phúc.”
Chuyện của Tấn Quân khiến cho nàng cùng Uyên Di tình cảm rạn nứt, vốn dĩ khiến cho nàng vô cùng áy náy. Thế nhưng sau khi nghe Uyên Di nói hai tiểu nha đầu là nghiệt chủng, nàng liền biết sự áy náy những năm nay liền là tự mình đa tình.
“Hừ, không cần ngươi chúc, chúng ta cũng đã rất hạnh phúc.” Uyên Di bĩu môi khinh thường: “Ngược lại chúc ngươi cùng tiểu nhân tình sớm sinh quý tử…ha ha ha.”
Bên cạnh nàng, Tấn Quân khuôn mặt hiện lên chút khinh bỉ, sâu trong đó lại có chút không cam lòng.
Dù sao trải qua mấy năm, không nghĩ tới Mộ Hân Đình lại vẫn cứ phơi phới như thiếu nữ mười tám, bộ dáng mười phần mọng nước như vậy.
Nhìn lại vợ mình, hắn cảm thấy có chút chán ghét. Ngày nào cũng lải nhải, dùng tiền để khinh thường hắn. Bọ =o dáng thì ngàu càng xuống cấp. Không nói tới nhan sắc, ngay cả thân thể cũng không được căng mọng như xưa.
Vì thế cho nên hiện tại, hắn nhìn Khương Thần càng thêm không thuận mắt.
“Tiểu tử, nhắc nhở ngươi một chút, sau khi lấy nàng về liền tìm tới một sơi dây cột nàng lại, miễn cho lại sinh ra thêm mấy cái nghiệt chủng.”
Khương Thần khóe miệng khẽ nhếch lên. Hắn nói:
“Chuyện này cũng không cần ngươi phải nhắc. Nữ nhân của ta, ta biết nàng như thế nào. Ngược lại ngươi, hiện tại có thể vui sướng, nhưng nửa đời sau có lẽ sẽ sống trong tột cùng hối hận.”
Lên tạm chương, nếu có sai sót gì mong các dh bỏ qua, nay ta say k còn biết đâu là bồ đâu là người yêu nữa rồi:"))