Vô Tận Võ Trang

chương 0: lời chia sẻ của tác giả

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Viết xong một chương này, đột nhiên phát hiện một chương này không có bao nhiêu nội dung, ngược lại xen lẫn không ít đề tài bên ngoài.

Theo như lệ cũ đây là muốn tiến hành sửa chữa, tinh giản, nhưng mà đột nhiên ngẫm lại, có lẽ có thể nói thêm gì đó đưa cho mọi người.

Ta không biết những bằng hữu xem tiểu thuyết của ta, là nhân sĩ thành công, hay là người chưa thành công.

Lúc này, ta muốn đối với những bằng hữu chưa thành công nói là: “Không cần phải tự trách, tự oán, tự buồn bã, ngươi không có thành công, chỉ là bởi vì ngươi còn chưa tìm được con đường thành công của mình.”

Ngày trước, em họ của ta tốt nghiệp đại học, đến trong nhà của ta hướng ta tố khổ. Hắn nói hiện tại tìm việc làm khó, thời gian không tốt qua. Mỗi ngày trong nhà ngồi ăn rồi chờ chết, thân thích nhìn hắn chướng mắt, hắn nói hắn cũng không muốn như thế, nhưng lại không biết làm như thế nào.

Ta nói cho hắn biết: “Đêm qua ngươi ngủ ở trong nhà của ta, gần giờ sáng mới ngủ, đến hơn giờ trưa mới dậy. Nếu như là trước kia, ta sẽ chửi ngươi, mắng ngươi, nói ngươi hỗn đản không có tiền đồ. Nhưng hiện tại ta sẽ không, ta sẽ nói cho ngươi biết đây không phải lỗi của ngươi.”

Hắn rất kinh ngạc, hỏi ta: “Vì cái gì?”

Ta hỏi hắn: “Bởi vì hiện tại ngươi biết muốn kiếm tiền, biết rõ kiếm tiền rất quan trọng, không có tiền ngay bạn gái cũng không quen được, mà ngươi lười ngủ cũng chỉ bởi vì ngươi không biết ngày mai có thể làm gì, đúng hay không?”

Hắn gật đầu.

Ta nói: “Vậy ngươi đã bước ra bước đầu tiên quan trọng nhất là: Có khát vọng mãnh liệt ý thức kiếm tiền, thời điểm ngươi học đại học ngay cả ý thức cũng không có. Mà chỉ cần ngươi không có ý thức này, vậy ngươi nhất định không có tiền đồ.”

Hắn nói với ta: “Vậy hiện tại đã có ý thức rồi, nhưng mình không có tiền đồ ah.”

Ta hỏi hắn: “Bây giờ, nếu như ta nói cho ngươi biết, buổi sáng ngày mai ngươi dậy giờ sáng, đi với ta làm bút sinh ý, sinh ý làm thành sau đó ngươi có thể lợi nhuận đồng tiền, ngươi có thể hay không ngủ sớm dậy sớm?”

Hắn nói: “Cái kia nhất định có thể ah! Đừng nói , ta đều làm, hay cũng làm!”

Ta cười: "Như vậy là được rồi, ngươi bây giờ thiếu chỉ là một món sinh ý như vậy, cổ động ngươi mỗi ngày đi cố gắng, đi phấn đấu. Ngươi với tư cách gia đình nghèo xuất thân, ngươi cả đời chắc chắn sẽ không bao giờ bỗng nhiên xuất hiện con đường tài lộ hiện ra trước mắt ngươi, dì cùng chú không thể cho ngươi cơ hội này, bọn họ cũng không thể sáng tạo ra. Ngươi không thấy được con đường này, cho nên ngươi tuyệt vọng.

Nhưng nếu như có một ngày, ngươi gặp được con đường này, thấy rất nhiều lợi nhuận, người tự khắc sẽ chăm chỉ.

Thử nghĩ một chút, ngươi bây giờ chạy một cuốc xe, mỗi chuyến có thể lợi nhuận đồng, khi đó ngươi thấy được hi vọng kiếm tiền, sẽ không luôn lười ngủ, lười biếng, mà bắt đầu điên cuồng vất vả công tác. Sau một khoảng thời gian, ngươi trả hết tiền mua cho vay, ngươi cảm thấy có thể kiếm được càng nhiều lợi nhuận, vì vậy ngươi lại đi mua một chiếc xe. Sau đó, tiền của ngươi càng ngày càng nhiều, ngươi cảm thấy vẫn có thể đem nghề lái xe làm càng lớn, ngươi dứt khoát mua một đoàn xe, bắt đầu mướn người làm việc. Cứ như vậy, chậm rãi, ngươi phát triển trở thành một lão bản thành lập công ty vận chuyển...

Tại trong quá trình này, thứ kích thích ngươi làm việc là khi nhìn thấy mồ hôi nước mắt mình làm ra đều có thành quả, nó sẽ chỉ dẫn ngươi, chỉ ngươi biết tiếp tục đi xuống, cuộc sống sẽ có hi vọng, tương lai cũng có hi vọng..."

Ta nói đến đây liền cười, không nói tiếp.

...

Cho nên ta một mực đều nói, chúng ta không thiếu kinh nghiệm thất bại, chỉ thiếu kinh nghiệm thành công.

Ta biết rõ con đường này có thể kiếm tiền, nó là thành công, ta có thể theo nó đi xuống dưới.

Nếu đó là con đường thất bại? Nó chỉ nói cho ta con đường này là không thành công, không thể theo nó đi xuống đi, và nó chỉ coi như là một lần ngăn trở. Cho nên ai là người thích hợp ngăn trở nhất? Nó thích hợp đối với những người đã có sẵn cơ sở, thích hợp với những phú nhị đại kia. Những ngăn trở kia sẽ nhắc nhở bọn hắn đây là suy nghĩ sai lầm, là không thể được, kiên trì làm tiếp sẽ chỉ làm cho gia tài cha mẹ tích lũy đều phá mất. Cho nên các phú nhị đều không ngại ngăn trở, nhưng tuyệt đối không thể thất bại, bởi khi họ thất bại thì toàn bộ đều xong đời.

Mà chúng ta, những người có xuất thân gia đình không khá giả, chúng ta cần càng nhiều là kinh nghiệm thành công! Bởi vì chúng ta có thể chịu được thất bại, chúng ta đã muốn trải qua quá nhiều thất bại, đều chúng ta cần là con đường chỉ dẫn đến thành công.

Cho nên nói giàu thì bảo thủ, nghèo thì tiến thủ!

Để ta lấy một cái ví dụ của mình cho mọi người xem: Khi ta luôn nghĩ nên viết tiểu thuyết như thế nào dễ xem, dễ nhìn, ta ghi truyện Thiên Túng Thương Tài. Khi đó ta chưa bao giờ nghĩ dùng nhân vật chính IQ cao làm chiêu bài của mình, lúc kia ta chỉ là đơn thuần muốn ghi một cái nhân vật chính có được sức quan sát giống như Sherlock Holmes, đồng thời cũng vì tăng thêm bộ truyện phấn khích, ta sẽ suy nghĩ viết thêm những tiết mục nhỏ dùng IQ cao —— tất cả chỉ là trùng hợp.

Nhưng trong lúc vô tình, ta tìm được độc giả tán thành.

Từ đó trở đi, ta tìm được con đường của mình ở trong lĩnh vực viết tiểu thuyết mạng.

Đương nhiên, đây chỉ là con đường chính sơ bộ, sau đó ta lại phải dựa vào đó mà phát triển.

Lại cho chúng ta nhìn những người khác, tác giả Quyển Thổ của Vương Bài Tiến Hóa, tên này thành công tạo ra một nhân vật Phó bỉ ổi trong truyện, thế là tại trong bộ tiếp theo Tối Chung Tiến Hóa cũng xuất hiện một nhân vật hèn mọn bỉ ổi như vậy là Mỏ Vàng... Không hề nghi ngờ, hắn đang trên con đường thành công của mình đi về phía trước.

Có lẽ chúng ta nhìn lại Đường Gia Tam Thiếu. Luôn có người nói Tam Thiếu đã hình thành thì không thay đổi, nhưng kỳ thật đó chính là con đường thành công của hắn, hắn chỉ có thể theo đó mà đi, làm sao có thể đơn giản buông tha cho?

Nhìn lại Mộng Nhập Thần Cơ, không hề nghi ngờ, hắn tiểu thuyết nhân vật chính bên trong khí phách cũng phải con đường thành công của hắn.

Những đặc sắc của các tác giả chúng ta, chính là con đường cho sự thành công của chúng ta, để chúng ta luôn luôn kiên trì, cũng cố định đi xuống!

Đương nhiên, chúng ta cũng có thể đơn cử ví dụ ngược, không tuân theo quỹ tích thành công của mình mà muốn sáng tạo cái mới, ví dụ như... Đại thần Z (tác giả Zhttty)?

(Tên Zhttty này từng siêu thành công, cũng mở ra thể loại Vô Hạn Lưu: Vô Hạn Khủng Bố, cùng với bộ truyện tranh ăn theo nó là GantZ, sau này lão sáng tác vài truyện, nhưng đều chìm cả, vì nhân vật chính quá mờ nhạt so với thanh niên Trịnh Xá cùng Sở Hiên, rồi lại nhảy thể qua thể loại Khoa Huyễn rồi đến Võ Hiệp, nếu lão vừa end VHKB xong làm bộ vì bộ VHKB kết tương đối mở, nhờ đó viết chắc bút, tạo nhân vật chính nét tương đồng thì giờ cũng thành đại thần giống Cà Chua, lão Vong béo, thuộc về thể loại Vô Hạn Lưu - Khoa Huyễn cũng chưa biết chừng!)

Khục khục, ta thề ta không có ý khiêu khích a.

Cho nên ta nói, ta không bao giờ trông cậy em họ nghĩ ta cao lớn như vậy, bởi vì con đường thành công của hắn là ở thực tế, là ở xã hội, là ở thị trường, mà lĩnh vực của ta thì cách xa quá.

Từ vừa mới bắt đầu, chúng ta lựa chọn con đường để thành công không giống nhau!

Bất quá không sao, chỉ cần mỗi người trên con đường của mình đi về phía huy hoàng, thì tất cả đều là giống nhau, đều là con đường thành công!

Bất kể nói ra sao, những lời ta muốn nói với em họ cũng là ta muốn nói với các độc giả còn chưa thành công —— mong mọi người khi nghe lời này, thì hãy tìm được con đường của mình.

Ta hi vọng hắn cũng như mọi người có thể thành công!

t r u y e n c u a t u i .v n

Tìm được con đường này, chúng ta liền thành công một nửa.

Về phần còn lại một nửa kia, nó gọi là kiên trì.

...

Đây chính là cá nhân tâm đắc của Duyên Phận muốn gởi cho mỗi một vị bằng hữu.

Nó cũng không thâm ảo, nó rất đơn giản, nhưng ta thiệt tình hy vọng có thể đối với mỗi một vị vẫn còn vì sinh hoạt phiền não bằng hữu có chỗ giúp đỡ.

Trở lại trong truyện thì đối với mập mạp mà nói, hắn hiện tại phải cần, chính là như vậy một lần đột nhiên giàu có quá trình. Hắn ở trong quá trình này, đi cảm thụ chỗ tốt đẹp mà hắn chưa bao giờ cảm thụ được, đồng thời cũng thừa nhận những trách nhiệm mà hắn chưa bao giờ thừa nhận, từ đó làm cho hắn thăng hoa cùng tiến bộ...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio