Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

quyển 2 chương 8: mẫu thân, con có thể ăn hắn ta không?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Ngươi là vương giả nhất tộc Phượng Hoàng?” Quân Thanh Vũ từ trên xuống dưới đánh giá nữ hài trắng nõn trong lòng, khóe môi khẽ cong lên, vận khí của nàng thật sự là thật quá tốt.

“Vương giả là cái gì?” Hoàng Nhi chớp mắt to long lanh ngập nước, nghi ngờ nhìn về phía Quân Thanh Vũ: “Cái gì Hoàng Nhi cũng không biết, mẫu thân, người có thể bởi vì vương giả cái gì kia của Hoàng Nhi mà vứt bỏ Hoàng Nhi hay không.”

Như là sợ Quân Thanh Vũ không cần nàng, nữ hài ủy khuất chu môi hồng, dùng ánh mắt vô cùng đáng thương kia nhìn chăm chú vào nàng, rõ ràng chính là một bộ dạng đáng thương sắp sửa bị vứt bỏ.

“Hoàng Nhi, ta không phải là nương của ngươi.”

Quân Thanh Vũ nhíu mày, nàng còn chưa thành thân, từ đâu ra nữ nhi.

Nữ hài chu miệng, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra từ mắt to, gương mặt trắng mịn kia tràn ngập oan ức, thật giống như thật sự bị vứt bỏ.

“Hoàng Nhi là mẫu thân ấp trứng ra, mẫu thân không cần Hoàng Nhi sao?”

Ấp…… Ấp trứng?

Sắc mặt của Quân Thanh Vũ khó coi lên, nàng cũng không phải là chim, cũng không phải là gà mái, sao có thể ấp ra một quả trứng? Chỉ là nhìn thấy ánh mắt oan ức của nữ hài, lòng bất giác mềm xuống.

Mẫu thân thì mẫu thân đi, coi như nàng nhặt một nữ nhi……

“Hoàng Nhi, ngươi thật sự đều không nhớ cái gì sao?”

Nữ hài chớp mắt to, khẽ gật đầu: “Nhất tộc Phượng Hoàng chúng ta có được ký ức truyền thừa, nhưng ký ức của Hoàng Nhi bị phong ấn, không biết đã xảy ra chuyện gì.”

Quân Thanh Vũ không nói gì, nếu Hoàng Nhi là vương giả nhất tộc Phượng Hoàng, sao lại lưu lạc đến đây?

“Đi thôi, Hoàng Nhi, chúng ta đi xem nơi này có thứ gì.”

Quân Thanh Vũ kéo tay nữ hài lại, đi vào trong biển lửa, bởi vì uy áp trên người Hoàng Nhi tràn ra, tất cả ngọn lửa đều tách sang hai bên, không dám có chút động tác.

“Mẫu thân, bên trong có một thứ.”

Nữ hài chỉ về phía trước, quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ: “Hoàng Nhi cảm nhận được, nơi đó có một lực lượng cường đại, thật giống như…… Giống như lực lượng không nên tồn tại ở thế gian này.”

Lực lượng cường đại?

Quân Thanh Vũ nhíu mày, có lẽ đó chính là đồ vật đàn thằn lằn đang bảo vệ?

“Hoàng Nhi, lực lượng kia thế nào?”

Nữ hài nhíu mày lại, lắc đầu: “Hoàng Nhi không rõ lắm, chỉ là cảm giác được lực lượng kia cũng không có ác ý gì……”

Nếu mẫu thân có thể đạt được lực lượng kia, thực lực sẽ càng thêm cường đại……

Nữ hài chớp mắt to vài cái, nở nụ cười đáng yêu.

“Đó là……”

Đột nhiên, Quân Thanh Vũ dừng chân lại, mắt đen chiếu ngược lại một bóng dáng màu đỏ, lòng nàng đột nhiên run lên, ngẩng đầu nhìn chăm chú thanh kiếm màu đỏ rực đặt ở trên giá vũ khí cách đó không xa kia.

Kiếm dài hai mét, còn cao hơn một người, chiều rộng to bằng một cánh tay, trên thân kiếm vẽ một đồ án trường long màu đỏ, thoạt nhìn khí phái tôn quý, vô cùng cường đại.

“Là thần khí! Thần khí Long Viêm Kiếm, thần khí Long Viêm Kiếm lại ở đây!”

Trong linh hồn truyền ra tiếng cảm thán kinh ngạc của Vô Đạo lão nhân.

Quân Thanh Vũ chưa từng gặp qua thần khí, nhưng cũng nghe nói qua loại vũ khí có thể thí thần này, nàng cũng chưa từng đoán được ở trong môn phái Lưu Nguyệt Môn lại cất giấu một thần khí.

“Đáng tiếc, thanh thần khí này không có khí linh, không thể phát huy một nửa công hiệu của nó.” Vô Đạo lão nhân lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng.

“Khí linh?” Quân Thanh Vũ nhíu mày, khó hiểu hỏi.

“Không sai, như ta chính là khí linh của Chu Tước Bảo Đỉnh, nếu không có ta, Chu Tước Bảo Đỉnh cũng không phát huy ra một nửa công hiệu, với Thần Khí mà nói, khí linh chính là gốc rễ, thanh thần khí này còn không có khí linh, tự nhiên không có lực lượng cường đại như vậy, nếu ngươi có thể giúp thần khí tìm được một khí linh, nó có thể phát huy ra toàn bộ lực lượng.”

Khí linh với thần khí mà nói, là tồn tại quyết không thể thiếu.

“Tiền bối, Chu Tước Bảo Đỉnh trừ mấy cánh cửa kia ra, còn có công hiệu gì?” Quân Thanh Vũ hơi cúi đầu, dùng linh hồn truyền âm hỏi.

Vô Đạo lão nhân ha hả cười: “Tiểu chủ nhân, Chu Tước Bảo Đỉnh vốn là có thể để sử dụng chiến đấu, chỉ là lấy thực lực bây giờ của ngươi còn không thể làm được cái kia, Chu Tước Bảo Đỉnh này có thể lớn có thể nhỏ, nếu ngươi đối mặt với thiên quân vạn mã, chỉ cần phóng Chu Tước Bảo Đỉnh lớn lên, là có thể một đỉnh đánh chết một đám người.”

Một đỉnh đánh chết một đám người?

Quân Thanh Vũ chớp mắt, bất nở nụ cười đắc dĩ.

“Mẫu than.” Nữ hài kéo ống tay áo của Quân Thanh Vũ, mắt to chớp chớp, nàng nâng lên đầu ngón tay nho nhỏ chỉ về phía Viêm Long kiếm, dung giọng nói mềm mại kia nói: “Mẫu thân nhanh khế ước thanh kiếm kia đi.”

“Khế ước?”

“Vâng.” Hoàng Nhi gật đầu, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác nở nụ cười đáng yêu: “Lấy máu khế ước, mẫu thân chỉ cần nhỏ một giọt máu là có thể khế ước cái này.”

Quân Thanh Vũ hơi cúi đầu, khẽ đi về phía Long Viêm Kiếm, nàng dùng chân khí từ trên người mình ép ra một giọt máu tươi, lại đưa đến trên thân Long Viêm Kiếm.

Máu tươi hoàn toàn tiến vào trong Long Viêm Kiếm, ầm một tiếng, một lực lượng cường đại chui vào trong đầu nàng, đau khiến cả người nàng đều run rẩy một chút.

“Mẫu thân!”

Nữ hài cả kinh trong lòng, nàng biết là Long Viêm Kiếm đang phản kháng nàng khế ước, nếu thất bại, vậy nàng sẽ bị thanh kiếm này phản khế……

“Làm sao bây giờ? Ta nên làm cái gì bây giờ?”

Nữ hài chợt nóng nảy, nước mắt đảo quanh ở mắt to, nàng vội vàng chạy đến bên cạnh Quân Thanh Vũ, tay nho nhỏ đặt lên lưng nàng, chân khí như là không cần tiền chuyển vào trong thân thể của nàng.

Khuôn mặt của Quân Thanh Vũ tái nhợt, mồ hôi lạnh từ trên trán lăn xuống, nàng cắn chặt môi, tăng linh hồn lực của mình lên cực hạn.

Cũng may nàng là một người có thể chất Tiên Hồn, bằng không đoán chừng không chống cự được một hơi……

“Khế ước?”

Trong đầu nữ hài đột nhiên có thêm một thứ gì đó, mắt to lập tức sáng lên một chút, nàng vội vàng thu tay lại, vòng đến trước người Quân Thanh Vũ, cầm lấy tay nàng đặt ở trên miệng nhỏ dùng sức cắn một cái.

Máu tươi tràn ngập ở khoang miệng, nữ hài nháy mắt nhìn Quân Thanh Vũ, đúng lúc này, nàng cảm nhận được trong linh hồn như bị cái gì đó lôi kéo, cũng theo lôi kéo kia……

Lúc này, Quân Thanh Vũ đang toàn lực đối kháng với thanh kiếm kia, không dám thả lỏng chút nào, cho dù như thế linh hồn của nàng cũng bị không ít vết thương.

Long Viêm Kiếm như biết bị nhân loại này khế ước thì không có tự do, cho nên dùng hết toàn lực muốn phản khế ước với nàng, hai bên đối kháng đều không yếu, trong lúc nhất thời không thể phân ra thắng bại.

Đột nhiên, một lực lượng khác chặn ngang tiến vào, trong lòng Long Viêm Kiếm kinh hãi, muốn tìm một chỗ trốn đi, ai ngờ hai lực lượng kia một trước một sau giáp công, không cho nó cơ hội trốn tránh……

Thừa dịp này, Quân Thanh Vũ hung hăng khắc linh hồn lực của mình ở trên thân Long Viêm Kiếm, dần dần, Long Viêm Kiếm vốn đang hùng hổ kia dịu ngoan lại, nhu thuận như mèo con.

“Mẫu thân!”

Quân Thanh Vũ vừa mới mở mắt ra, một đạo thân thể nhỏ mềm mại hương hương bổ nhào vào trong lòng nàng.

Nữ hài chớp mắt to ngập nước, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác nở nụ cười đáng yêu, như tiểu bao tử khuôn mặt trắng mịn khiến người ta nhịn không được muốn đi bóp vài cái.

“Hoàng Nhi, chúng ta khế ước sao?” Quân Thanh Vũ ngẩn ra, ở trong linh hồn của nàng, trừ ký hiệu khế ước với Long Viêm Kiếm ra, còn có một kí hiệu khác……

“Vừa rồi mẫu thân bị thanh kiếm kia bắt nạt, nên con muốn giúp mẫu thân, cho nên tự tiện hoàn thành khế ước với mẫu thân.”

“Chính là, không phải khế ước cần Khế Thú Trận sao?”

Quân Thanh Vũ có chút không rõ, rốt cuộc là nàng hoàn thành khế ước với Hoàng Nhi như thế nào.

Hoàng Nhi nâng lông mi thật dài lên, mắt to đáng yêu tỏa ra một tia mê mang: “Con cũng không rõ lắm, chỉ là đột nhiên cảm giác trong đầu có thêm thứ gì đó.”

Ngay ở lúc Quân Thanh Vũ không biết đã xảy ra chuyện gì, giọng nói của Vô Đạo lão nhân giải trừ nghi ngờ của nàng.

“Tiểu chủ nhân, vương giả nhất tộc Phượng Hoàng không cần Khế Thú Trận, lúc trước ngươi và Chu Tước khế ước không phải cũng là không dùng Khế Thú Trận sao? Bọn họ chỉ cần thông qua một môi giới khác là có thể khế ước với ngươi, Chu Tước đại nhân dùng chính là Chu Tước Bảo Đỉnh, tiểu Phượng Hoàng này đại khái cũng là dùng cái gì đó mới có thể khế ước với ngươi, mặc kệ như thế nào, đây đều là chuyện tốt, vừa rồi nếu không phải tiểu Phượng Hoàng này, đoán chừng tiểu chủ nhân ngươi sẽ gặp nguy hiểm.”

Có lẽ người khác không rõ một phút nguy hiểm kia lắm, nhưng Vô Đạo lão nhân đã sớm tương thông linh hồn với Quân Thanh Vũ sao lại không biết. Cho dù linh hồn lực của nàng mạnh, nhưng đối phương cũng là một thần khí, càng không giống như nàng sẽ mỏi mệt, nếu tiếp tục giằng co, nói không chừng sẽ bị thần khí phản khế ước.

“Tiền bối, lần này đây là ta lỗ mãng rồi.”

Nói đến cùng, tấ đều là thực lực của nàng không đủ, nếu không phải thực lực quá yếu, cuối cùng cũng không cần Hoàng Nhi hỗ trợ mới khế ước được Long Viêm Kiếm.

Vô Đạo lão nhân cười ha ha, ông cũng không nói cho Quân Thanh Vũ, cho dù như thế nào thần khí kia cũng đều không thể phản khế ước với nàng, bởi vì, đơn giản là Chu Tước đại nhân sẽ không để cho nó làm như vậy.

Nếu dựa theo độ tương khế linh hồn, Chu Tước đại nhân và tiểu chủ nhân là cao nhất, linh hồn của nàng thật sự xảy ra tình huống gì, Chu Tước đại nhân nhất định sẽ từ trong ngủ say tỉnh lại, ngay vừa rồi, ông đã cảm nhận được Chu Tước đại nhân ngủ say trong phòng phát ra dao động khác thường, nếu không phải Hoàng Nhi kịp thời hỗ trợ, có lẽ hắn sẽ thức tỉnh……

Xoạt một tiếng, Long Viêm Kiếm bay trong tay đến Quân Thanh Vũ, nàng ném thanh kiếm vào trong túi Càn Khôn Vạn Vật, rồi dắt tay nữ hài, cong môi cười: “Hoàng Nhi, chúng ta cũng nên rời khỏi đây thôi.”

Nàng cũng không biết mình mất tích bao lâu, cũng không biết ở nàng rời đi trong khoảng thời gian này có xảy ra chuyện gì khác thường hay không ……

Trong sơn động, các thằn lằn còn loạn hoảng ở khắp nơi, đột nhiên, trong biển lửa phun ra một cột lửa, ở bên trong cột lửa kia hai bóng dáng dần xuất hiện.

Nếu có người ở đây sẽ cảm thấy rất kinh ngạc, rõ ràng nhiệt độ của ngọn lửa rất cao, hai người một lớn một nhỏ kia lại không có bị tổn thương chút nào.

Nhìn thấy hai người này xuất hiện, các thằn lằn từ bốn phương tám hướng bao vây quanh lại, trong đôi mắt hung tàn mang theo tàn nhẫn lạnh nhạt không có nhân tính, thật giống như hai người trước mặt này là mỹ thực của chúng nó vậy.

“Mẫu thân, con có thể ăn chúng nó sao?”

Tiểu bao tử nháy mắt to đáng yêu sáng ngời, ngây thơ nhìn các thằn lằn xông đến, lời này đơn giản như đang nói ta có thể ăn cơm sao vậy.

Quân Thanh Vũ nhìn Tiểu Hoàng Nhi ngây thơ đáng yêu bên cạnh, bật cười lắc đầu: “Hoàng Nhi, chúng nó sẽ khiến ngươi ăn hư bụng.”

“Nhưng mà……” Tiểu Hoàng Nhi sờ bụng, thèm nhỏ dãi nhìn chằm chằm những thằn lằn đó: “Hoàng Nhi rất đói bụng, tuy thoạt nhìn chúng nó ăn không ngon, nhưng Hoàng Nhi đã rất lâu rồi không có ăn qua thứ gì, lần trước người còn ngươi rơi vào trong biển lửa, con đã coi ngọn lửa kia trở thành đồ ăn để ăn.”

Tiểu Hoàng Nhi vô cùng đáng thương nhìn Quân Thanh Vũ, vẻ mặt kia thật giống như đang nói, ta thật sự đói không chịu được.

“Vậy ngươi nướng chín mới có thể ăn.” Rốt cuộc Quân Thanh Vũ vẫn là lui một bước.

Chỉ là nàng rất nghi ngờ, ăn mấy thứ này thật sự sẽ không đau bụng sao?

“Mẫu thân, con biết người đối xử với con tốt nhất.” Tiểu Hoàng Nhi hưng phấn nhảy dựng lên, ôm lấy cổ của Quân Thanh Vũ hung hăng hôn một cái ở trên mặt tuyệt mỹ của nàng.

Ánh mắt của nàng đảo qua, cười tủm tỉm nhìn những thằn lằn đang run rẩy đó.

Làm linh thú trời sinh đã có năng lực cảm giác nguy hiểm, mà tiểu nữ hài thoạt nhìn ngây thơ đáng yêu này, mang đến cho chúng nó chính là một loại cường đại nguy hiểm……

“Hoàng Nhi ăn trước ai mới tốt đây? Nếu không nướng chin hết, rồi lại từ từ ăn vậy.”

Tiểu Hoàng Nhi nở nụ cười đáng yêu, mắt to cong thành một hình trăng non nhỏ, thoạt nhìn như là tiểu nữ hài không hại người, lại cố tình nói như vậy khiến các linh thú kinh hồn táng đảm.

Oanh!

Một Phượng Hoàng khổng lồ từ phía sau tiểu nữ hài bay lên trời, nhưng đây cũng không phải là Phượng Hoàng chân chính, mà là do ngưng tụ ngọn lửa mà thành, Phượng Hoàng kia không cho các thằn lằn cơ hội chạy trốn, xoạt lập tức tràn ra bao phủ khắp trời đất.

Không cần đến một lát, trong sơn động truyền đến từng mùi hương thịt……

“Thơm quá.” Tiểu Hoàng Nhi vui vẻ nở nụ cười, nàng quay đầu nhìn về phía Quân Thanh Vũ, chớp đôi mắt đáng yêu: “Mẫu thân muốn ăn hay không?”

“Cái này……” Quân Thanh Vũ cảm thấy cả người lạnh lẽo, vội vàng lắc đầu: “Ta không cần, ngươi chú ý đừng ăn đến đau bụng, mấy thứ này thoạt nhìn như là không thể ăn.”

“Mẫu thân yên tâm, hệ tiêu hoá của nhất tộc Phượng Hoàng rất mạnh, Hoàng Nhi sẽ không ăn đau bụng.”

Thân thể của Tiểu Hoàng Nhi bay vút lên trời, biến thành một Phượng Hoàng xông về phía những thằn lằn đã được nướng chín đó……

Phòng tu luyện số một trăm ba mươi.

Một thời gian gần đây các thành viên của tiểu đội Phong Vân tinh thần đều rất sa sút, bởi vì, chỉ vì đã hơn một tháng Quân Thanh Vũ không trở lại, chẳng lẽ nàng thật sự đã xảy ra chuyện gì?

“Hoa sư muội?”

Mắt sắc của Ba Lâm nhìn thoáng qua Hoa Lạc Y đang đi đén, đôi mắt hơi sáng ngời, vội vàng đi lên đón, nói: “Hoa sư muội, không phải ngươi đang tu luyện sao?”

Từ lần trước Hoa Lạc Y bị Quân Thanh Vũ nhặt về, nên vẫn luôn ở trong phòng tu luyện một trăm ba mươi, dần dần cũng thân quen với các thành viên của tiểu đội Phong Vân.

Hoa Lạc Y khẽ nâng mắt lên, cười nói: “Ta chỉ là đến xem Tiểu Vũ đã trở lại chưa, một tháng, nàng cũng nên trở lại rồi……”

Nói đến Quân Thanh Vũ, vẻ mặt của mọi người đều trầm xuống. Đặc biệt là Ba Lâm ở dưới sự trợ giúp của nàng đã sớm đột phá đến tứ cấp, bây giờ càng sùng bái Quân Thanh Vũ đến một cảnh giới.

“Lần trước Thanh Đại đến tìm ta, đã nói với ta một số tình huống.” Ba Lâm thở dài: “Đội trưởng và bọn họ đi thăm dò một sơn động, gặp phải ám toán của Đổng Phi Nhiên, rơi vào trong biển lửa, sống chết không rõ! Nhưng biển lửa là địa phương nào? Rơi vào nơi đó, còn có mạng để sống sao? Có lẽ nàng đã sớm……”

Lời nói cuối cùng, dù thế nào Ba Lâm cũng không nói được.

“Cái gì?” Lý Lộ cả kinh, vội vàng nói: “Ba Lâm sư huynh, sao ngươi không nói những việc này sớm cho chúng ta biết? Tên hỗn đản Đổng Phi Nhiên kia lại hại chết đội trưởng, ta muốn đi tìm trưởng lão!”

“Vô dụng thôi.” Ba Lâm lắc đầu, cười chua xót: “Trưởng lão đều ở viện trưởng lão, nếu muốn tìm bọn họ, cần thông qua tả hộ pháp đi thông báo, tả hộ pháp kia rất thân cận với Đổng Phi Nhiên, sao có thể để chúng ta dễ dàng nhìn thấy trưởng lão? Hơn nữa, đến lúc đó hắn không thừa nhận thì có thể như thế nào? Đây căn bản là biện pháp không thể thực hiện được.”

“Vậy thì làm sao đây?”

Thành viên tiểu đội Phong Vân đều không phục lắm, trong đệ tử nội môn quy định không thể đả thương tính mạng của người khác, tên hỗn đản Đổng Phi Nhiên kia cũng dám hạ sát thủ, sao có thể để cho bọn họ im hơi nặng tiếng?

“Ba Lâm, chúng ta dứt khoát đi tìm Đổng Phi Nhiên tính sổ, nếu không thể tìm trưởng lão làm chủ, chúng ta sẽ dùng thủ đoạn của mình đi báo thù thay đội trưởng.”

“Các ngươi cho rằng ta không nghĩ đến sao?” Ba Lâm cười khổ một tiếng, khẽ nhắm hai mắt lại: “Cho dù như vậy thì có thể như thế nào? Chúng ta không thể giết hắn, nhiều lắm chỉ có thể đánh hắn một trận, có ý tứ sao? Nếu hắn có thể ám toán đội trưởng, chúng ta cũng có thể ám toán hắn, chỉ cần không cho người bắt lấy nhược điểm là có thể giết hắn, cho nên, ta đang chờ, chờ một cơ hội có thể một kích giết chết hắn……”

So với những đệ tử xúc động đó, Ba Lâm xem như là lão nhân trong Lưu Nguyệt Môn. Tính cách của hắn vốn chững chạc một chút, đã sớm không còn khí huyết phương cương của người trẻ tuổi, hoặc là cái gì cũng đều không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, không nắm chắc vẹn toàn có thể giết Đổng Phi Nhiên, còn có thể không để cho người ta bắt được nhược điểm, hắn sẽ không dễ dàng ra tay.

“Ba Lâm sư huynh, không thấy Hoa sư muội.”

Đột nhiên, một giọng nói nôn nóng lôi suy nghĩ của Ba Lâm lại.

Hắn vội vàng trợn mắt nhìn lại, lại thấy Hoa Lạc Y vừa rồi còn đứng ở trước mặt hắn đột nhiên mất đi tung tích, lòng đột nhiên run lên: “Không tốt, nhất định nàng đi tìm Đổng Phi Nhiên rồi, Hoa sư muội chỉ là Hậu Thiên cửu cấp, căn bản không phải là đối thủ của Đổng Phi Nhiên Hậu Thiên thập nhất cấp!”

Đáng chết, sao hắn lại xem nhẹ Hoa Lạc Y?

Khi nghe thấy lời nói này của mình, khẳng định là muốn đi tìm Đổng Phi Nhiên báo thù thay đội trưởng, Đổng Phi Nhiên người nọ tàn nhẫn độc ác, dù không giết nàng, cũng sẽ hung hăng tra tấn nàng một phen.

“Ai không phải là đối thủ của ai?”

Đúng lúc này, một giọng nói thanh lãnh từ ngoài cửa truyền vào.

Thiếu nữ mặc bạch y, khuôn mặt thanh lệ tuyệt mỹ, khí chất thanh lãnh thoát tục, tay nàng còn nắm một tiểu nữ hài phấn điêu ngọc trác, tiểu nữ hài kia chớp mắt to ngập nước tò mò nhìn khắp nơi xung quanh.

“Đội trưởng?”

Các thành viên tiểu đội Phong Vân đều ngây ngẩn cả người, như là không thể tin được hai mắt của mình, chợt trào ra một trận mừng như điên, tất cả mọi người nhanh chóng chạy về phía Quân Thanh Vũ.

“Đội trưởng, ngươi còn sống? Chúng ta cho rằng ngươi……”

Bọn họ cho rằng nàng đã chạy trời không khỏi nắng.

Ai ngờ lại còn sống trở về……

“Mẫu thân.”

Một giọng nói mềm mại khiến ánh mắt mọi người bất giác nhìn lại.

Khi nhìn thấy nữ hài đi theo bên cạnh Quân Thanh Vũ, đám người Ba Lâm lần lượt ngây ngẩn cả người, càng không xem nhẹ xưng hô của nữ hài đáng yêu này với Quân Thanh Vũ……

Mẫu thân?

“Khụ khụ.” Ba Lâm nhịn không được ho khan hai tiếng, ánh mắt cổ quái đánh giá hai người: “Đội trưởng, tiểu nha này là nữ nhi của ngươi sao? Nên sẽ không phải mười một tuổi ngươi đã sinh bảo bảo chứ?”

Bây giờ đội trưởng còn chưa đến mười bảy, tiểu bao tử ngây thơ đáng yêu này thoạt nhìn cũng chỉ năm tuổi, trừ phi mười một tuổi nàng đã sinh bảo bảo, bằng không sao có thể có một nữ nhi lớn như vậy?

“Nàng là ta nhặt được.” Quân Thanh Vũ khẽ cong khóe môi lên, quả trứng Phượng Hoàng kia thật sự là nàng nhặt được từ trong tay cự long màu đỏ……

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.

Bọn họ nói sao, đội trưởng tuổi còn trẻ sao có thể có một nữ nhi lớn như vậy?

“Mẫu thân.” Tiểu Hoàng Nhi mắt to xoay tròn một chút, dừng ở trên người Ba Lâm, nàng nở nụ cười đáng yêu, đôi mắt mang theo tia ngây thơ: “Người này thoạt nhìn ăn rất ngon, Hoàng Nhi có thể ăn hắn không?”

Tươi cười trên mặt mọi người đều cứng lại.

Ăn…… Ăn thịt người?

Đội trưởng nhặt về là một ác ma sao? Nàng lại dùng vẻ mặt ngây thơ đáng yêu kia nói nàng muốn ăn thịt người……

Lập tức, Ba Lâm cảm thấy một trận hàn ý xâm nhập vào trái tim, bước chân vội vàng lui về phía sau mấy bước, không nghĩ đến tiểu nha đầu này lớn lên mở miệng như vậy, vừa mở miệng chính là muốn ăn thịt người.

Hắn một chút cũng không thể ăn……

“Không được.” Quân Thanh Vũ cúi đầu quát lớn nói: “Hoàng Nhi, ngươi ăn linh thú thì không sao, nhưng những người này đều là nhân loại, lại là bằng hữu của ta, cho nên cho dù ngươi đói cũng không thể ăn, huống chi ngươi không phải mới vừa ăn nhiều linh thú như vậy sao?”

“A.” Tiểu Hoàng Nhi mất mát cúi đầu.

Nếu là bằng hữu của mẫu thân, vậy nàng không thể ăn……

“Đúng rồi.” Ba Lâm đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng nói: “Hoa Lạc Y biết là Đổng Phi Nhiên hại ngươi, nên đã đi tìm Đổng Phi Nhiên tính sổ, chúng ta vẫn nên nhanh lên đuổi qua đi, bằng không nàng sẽ gặp nguy hiểm.”

Hoa Lạc Y?

Trong lòng Quân Thanh Vũ chấn động, Hoa Lạc Y đi báo thù cho nàng? Vì sao nữ nhân kia phải làm chuyện như vậy?

“Mẫu thân.” Ánh mắt của Tiểu Hoàng Nhi sáng lên, nở nụ cười đáng yêu: “Hoàng Nhi không ăn bằng hữu của người, nhưng kẻ thù của mẫu thân, Hoàng Nhi có thể ăn bọn họ hay không?”

“Hoàng nhi, ngươi ăn quá nhiều, không sợ căng hỏng sao?” Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, nói.

Tiểu Hoàng Nhi quệt miệng một cái, oan ức nhìn Quân Thanh Vũ: “Thân thể của Hoàng Nhi đang lớn, ăn uống lớn, ăn được nhiều, những linh thú đó căn bản không đủ để Hoàng Nhi nhét kẽ răng.”

Chủ yếu là thực lực của những linh thú đó quá kém, nếu có thể ăn một linh thú cấp bậc Tiên Thiên, có lẽ nàng sẽ có một thời gian không cần ăn bất cứ thứ gì……

Trong phòng tu luyện thứ chín, Đổng Phi Nhiên khoanh chân ngồi ở trên giường, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến một tiếng nổ vang, hắn mở hai mắt ra, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo.

Ngón tay khẽ phủi y phục, Đổng Phi Nhiên từ trên giường đi xuống, đi nhanh ra ngoài cửa.

Trong sân, một y phục đỏ như lửa khẽ bay ở trong gió, trong tay nữ tử nắm một trường kiếm, trên khuôn mặt tuyệt sắc không có bất kì biểu tình gì, dấu ngọn lửa giữa hai mày vào lúc này sinh động lên, như đót cháy lửa giận hừng hực.

“Ngươi là ai?” Khi Đổng Phi Nhiên nhìn thấy nữ tử thì trong phút chốc sửng sốt một chút, khẽ nhíu mày, trên khuôn mặt mang theo một tia lạnh nhạt.

Hoa Lạc Y không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn hắn: “Là ngươi hại chết Quân Thanh Vũ?”

Đầu tiên là Đổng Phi Nhiên ngẩn mặt ra, rồi sau đó phá lên cười: “Không sai, chính là ta hại thì như thế nào? Ai bảo tiện nhân kia đả thương đệ đệ của ta, không bầm thây vạn đoạn nàng đã là đặc biệt khai ân rồi? Ngươi muốn báo thù thay nàng? Ha ha ha, chỉ bằng ngươi căn bản không phải là đối thủ của ta!”

Lông mi của Hoa Lạc Y khẽ run lên, mắt phượng hẹp dài chứa cảm xúc mịt mờ: “Ngươi thật xác định nàng đã chết?”

“Hừ.” Đổng Phi Nhiên hừ lạnh một tiếng, khinh thường cong khóe môi lên: “Là ta ra tay đẩy nàng vào biển lửa, ở dưới biển lửa kia nàng căn bản không thể sống sót.”

Hoa Lạc Y nắm chặt kiếm trong tay, lúc nâng mắt là sát khí hiện lên trong mắt phượng.

“Ta nợ nàng một lần.”

Một lần kia, nàng bị những người đó đuổi giết, lúc chạy trốn không hề nghĩ ngợi đi tìm Quân Thanh Vũ, cũng là nàng chữa thương hộ nàng, hơn nữa để nàng ở lại phòng tu luyện.

Cho nên, nàng nợ nàng một lần như vậy……

Hoa Lạc Y sợ run, kiếm trong tay cũng ẩn ẩn tỏa ra ánh sáng màu đỏ, đột nhiên, nàng nắm chặt chuôi kiếm, bóng dáng quyến rũ kia chợt lóe qua, kiếm ở không trung xẹt qua một độ cong, tuyệt đẹp lại tràn ngập sát khí lạnh lẽo.

Đổng Phi Nhiên khịt mũi coi thường, hắn cười nhạo một tiếng, cơ thể nghiêng sang một bên tránh thoát kiếm đang chém đến, bàn tay vừa lật đã rơi xuống ngực của Hoa Lạc Y.

Ầm!

Hoa Lạc Y phun ra một ngụm máu tươi, rơi xuống mặt đất, thân thể của nàng rơi xuống như diều đứt dây, hung hăng ngã ở trên mặt đất.

“Không biết lượng sức!”

Đổng Phi Nhiên cười lạnh một tiếng, khóe môi cong lên khinh thường.

Với hắn mà nói, bóp chết một con kiến cửu cấp, đơn giản như bóp chết một con con kiến.

Sắc mặt của Hoa Lạc Y trắng bệch, vô lực rũ mắt xuống, bao phủ ở dưới lông mi thật dài, trên mí mắt hiện ra một bóng ma.

“Một phế vật, cũng dám đến cửa tìm ta!”

Đổng Phi Nhiên lạnh lùng cười, giơ tay nhấc lên một luồng gió, luồng gió kia đánh ở trên ngực Hoa Lạc Y, thân thể của nàng bay lên không trung……

Trong lúc hoảng hốt, nàng như trông thấy chính mình trước mặt có thêm một bàn tay nho nhỏ, dù là ẩn sâu ở trong ký ức của nàng, bao nhiêu giấc ngủ đêm khuya tay nhỏ xuất hiện ở trong mơ của nàng.

Nhưng ngay khi nàng muốn chạm vào tay nhỏ kia, tay nhỏ biến thành ánh sáng rồi dần biến mất.

Cuối cùng, chỉ còn là một giấc mộng cảnh mà thôi……

……

“Tỷ tỷ, ngươi là bị thương sao?”

“Không được gọi ta là tỷ tỷ!”

“Vậy kêu mỹ nhân tỷ tỷ được không?”

“Ta đã nói, không được gọi ta là tỷ tỷ! Ngươi mới là tỷ tỷ, cả nhà ngươi đều là tỷ tỷ, ta có tên, Hoa Lạc Y!”

……

Ngay ở lúc thân thể của Hoa Lạc Y sắp rơi xuống đất, một đôi tay đột nhiên từ phía trước đứa đến, túm chặt lấy tay của nàng, bỗng nhiên cơ thể của nữ tử cứng đờ, lông mi khẽ run, ngẩng đầu nhìn phía thiếu nữ trước mặt……

“Tiểu Vũ.”

Nàng…… Còn sống?

Hoa Lạc Y lập tức ngây ngốc, thậm chí ngay cả thân thể rơi xuống mặt đất khi nào cũng không biết, chỉ ngây ngốc nhìn Quân Thanh Vũ.

“Hoa Lạc Y!” Khuôn mặt của Quân Thanh Vũ trầm xuống, tức giận nói: “Ở trong mắt ngươi, ta là người bị một chút chút trắc trở thì sẽ chết sao? Nếu ta không nhanh chóng trở về, có phải ngươi liền phải ở đây chống cự đến cùng với Đổng Phi Nhiên hay không? Ngươi chờ ta một chút sẽ chết sao? Ngươi có biết một mình ngươi lỗ mãng chạy đến đây sẽ có hậu quả gì không?”

Thật ra, nàng cũng bị dọa sau khi nhìn thấy một màn vừa rồi kia.

Cá tính của Đổng Phi Nhiên là gì nàng rõ ràng nhất, hắn sẽ không vì giết Hoa Lạc Y mà trái với quy định môn phái, nhưng cũng sẽ không bỏ qua cho Hoa Lạc Y, cho nên nàng mới có thể tức giận như vậy.

Nếu nàng không kịp thời trở về nhanh, nếu nàng lại về trễ một lát, có lẽ……

Có lẽ hậu quả không dám tưởng tượng!

Hoa Lạc Y bị lời nói này mắng đến tỉnh lại, nàng oan ức chu môi đỏ: “Không phải là ta còn cho rằng ngươi đã chết nên muốn báo thù cho ngươi sao?”

“Hoa Lạc Y, ta là người đã chết qua một lần, cho nên so bất luận kẻ nào đều quý trọng tính mạng, cho dù Đổng Phi Nhiên hắn chết ta cũng sẽ không chết, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ kiên cường sống sót, dù là đi vào địa ngục ta cũng sẽ sống thật tốt.”

Đơn giản là trên đời này, có quá nhiều người nàng không yên lòng……

Đổng Phi Nhiên kinh ngạc nhìn thiếu nữ mặc bạch y kia, thất thanh hét lớn: “Quân Thanh Vũ, vì sao ngươi còn sống? Ngươi hẳn là đã chết mới đúng, cho dù ngươi may mắn sống ở biển lửa, như vậy nhiều thằn lằn cũng sẽ phanh thây ngươi mới đúng!”

Giờ phút này, Đổng Phi Nhiên hoàn toàn mất khống chế, hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao người vốn nên chết lại vẫn đứng ở chỗ này?

“Ngươi là nói những loài bò sát nhỏ đó sao?”

Ngay vào lúc này, một giọng nói ngây thơ rơi xuống, tiếng nói mềm như bông truyền vào tai nghe vô cùng thoải mái.

“Những loài bò sát nhỏ đó đều bị ta ăn rồi.”

Tiểu Hoàng Nhi từ không trung hạ xuống, đứng ở bên cạnh Quân Thanh Vũ, nàng chớp mắt to sáng ngời như sao trời, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác nở nụ cười đáng yêu.

Đôi mắt kia nhìn thẳng Đổng Phi Nhiên, ngây thơ nói: “Mẫu thân, con có thể ăn hắn ta không ?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio