Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

quyển 2 chương 10: ước hẹn một năm, phó ước

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Ngươi làm gì vậy?” Tả hộ pháp tức giận ngập trời, nha đầu thúi này lại làm trò giết Đổng Phi Nhiên trước mặt mình, căn bản là không để ông vào mắt: “Đệ tử trong Lưu Nguyệt Môn đã sớm có quy định không được giết hại lẫn nhau, ngươi xem lời nói của bổn hộ pháp thành gió thoảng bên tai sao?”

Quân Thanh Vũ từ từ thu nắm đấm lại, lạnh nhạt nhìn sắc mặt xanh mét của tả hộ pháp: “Ta đã nói rồi, nếu hắn có thể sống ở dưới mười quyền thì ta sẽ tha cho hắn, ngươi cũng đáp ứng rồi, không phải sao?”

Ngụ ý, hắn không thể chống đỡ ở dưới mười quyền thì có thể trách được ai?

“Ngươi……” Tả hộ pháp tức đến cả người bốc hỏa, nhưng bởi vì lời nói lúc trước kia của mình nên không được ra tay với nữ nhân này: “Tốt, rất tốt, hy vọng ngươi nhớ kỹ chuyện hôm nay, hừ!”

Hung hăng phất vạt áo, tả hộ pháp cũng không quay đầu lại rời khỏi sân luận võ.

Sau khi ông ta rời đi, trong đám người phát ra tiếng cảm thán kinh ngạc mãnh liệt, còn có những đệ tử mới vào nội môn không bao lâu đó, dùng ánh mắt sùng bái nhìn thiếu nữ đứng ở trên phế tích.

Có lẽ từ nay về sau, thiếu nữ này chính là một thế hệ thần thoại mới trong nội môn……

Trong viện trưởng lão, Hỏa Vân và Ngũ Lĩnh đang ngồi đánh cờ, nhưng vào lúc này, nghe nói có người đến báo tả hộ pháp nội môn đến cầu kiến, hai lão nhân đều sửng sốt một chút, không biết tả hộ pháp này đến gặp là có dụng ý gì.

“Hỏa Vân trưởng lão, Ngũ Lĩnh trưởng lão.”

Tả hộ pháp vội vàng từ ngoài cửa đi vào, trong đôi mắt thấp hèn kia xẹt qua một tia tàn nhẫn. Ở trong viện trưởng lão, Ngũ Lĩnh trưởng lão là mặt lạnh công chính nhất, chỉ cần bẩm báo chuyện kia cho Ngũ Lĩnh trưởng lão, như vậy……

“Chuyện gì?” Hỏa Vân nhíu mày lại, lạnh nhạt hỏi.

“Là thế này, hai vị trưởng lão, trong nội môn có một đệ tử đánh chết một đệ tử khác, cho nên thuộc hạ đến xin các trưởng lão quyết định.”

Nghe được lời này, sắc mặt của hai người đều trầm xuống.

Ở trong nội môn, là quyết không cho phép đệ tử tàn sát lẫn nhau……

“Tả hộ pháp, xảy ra chuyện gì.” Sắc mặt của Ngũ Lĩnh âm trầm, giọng nói lộ ra một tia lạnh lẽo.

Tả hộ pháp nhìn thấy sắc mặt của ông, thấy rõ ông đã đã tức giận, trong lòng bất giác vui vẻ, rồi kể lại chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.

“Là thế này, không biết vì sao đệ tử nội môn Quân Thanh Vũ và Đổng Phi Nhiên nổi lên tranh cãi, còn lập ra khế ước sinh tử, một phương không chết một bên khác sẽ không bỏ qua, cho nên……”

Ầm!

Tả hộ pháp còn chưa nói xong, bàn tay của Ngũ Lĩnh hung hăng đập ở trên bàn, trực tiếp đánh bàn cờ thành hai nửa, ông cũng không nhìn bàn tay đỏ bừng của mình một cái, sắc mặt âm trầm nói: “Vừa rồi ngươi nói cái gì? Quân Thanh Vũ làm sao vậy? Có phải Đổng Phi Nhiên giết nàng hay không?”

“A?” Tả hộ pháp khó hiểu nhìn về phía Ngũ Lĩnh: “Chết không phải là Quân Thanh Vũ, là Đổng Phi Nhiên xếp hạng thứ chín bảng đệ tử nội môn……”

Ngũ Lĩnh vốn bao phủ khí thế lạnh lẽo kia khi nghe thấy lời này thì từ từ tiêu tán, ông xem như không có việc gì ngồi xuống, mặt không biểu tình nói: “Ngươi tiếp tục nói đi.”

Bởi vì Ngũ Lĩnh vẫn luôn là một khuôn mặt lạnh, hỉ nộ ái ố đều không biểu hiện ở trên mặt, cho nên, tả hộ pháp ngu dốt căn bản không phát hiện biến hóa sau khi ông nghe nói chết không phải là Quân Thanh Vũ.

“Hai bên nổi lên tranh cãi, nên bắt đầu chiến đấu, Quân Thanh Vũ kia không biết có thâm cừu đại hận gì với Đổng Phi Nhiên, tranh phong giữa đệ tử trẻ tuổi không phải rất bình thường sao? Nàng lại hạ sát thủ, ta đi lên ngăn cản, nàng còn ở dưới mí mắt của ta giết Đổng Phi Nhiên, bởi vì hai người lập ra tử khế, ta cũng không thể quá mức cường thế định tội, nên đến dò hỏi ý kiến của hai vị trưởng lão, loại đệ tử động không động đã hạ sát thủ này như nàng, nếu không sớm trừ tất là một tai họa, đệ tử Lưu Nguyệt Môn chúng ta lại nhiều cũng không đủ để nàng giết.”

Tả hộ pháp không đề cập đến ước định mười quyền chút nào, dù sao đó là xấu hổ lớn nhất cả đời ông cảm thấy.

Hỏa Vân lạnh nhạt nhìn tả hộ pháp, không nhanh không chậm nói: “Nếu lập ra tử khế, vậy cũng chỉ có thể trách Đổng Phi Nhiên tự mình tìm chết, chẳng trách bất kì kẻ nào, tả hộ pháp, chuyện này ngươi không cần phải xen vào, đi xuống đi.”

“A?”

Tả hộ pháp ngây người, đầu óc lập tức xoay tròn, vì sao Hỏa Vân trưởng lão muốn tha cho nữ nhân kia? Cho dù lập ra khế ước, nhưng Lưu Nguyệt Môn cũng không quy định hai đệ tử có ước định là có thể giết tính mạng của người khác.

“Ngũ Lĩnh trưởng lão.” Tả hộ pháp nhìn về phía Ngũ Lĩnh, theo ông Ngũ Lĩnh là một trưởng lão công chính nhất trong đông đảo trưởng lão, ông nhất định sẽ vì Đổng Phi Nhiên làm chủ.

Ngũ Lĩnh âm lãnh nhìn tả hộ pháp, mặt không biểu tình nói: “Nha đầu kia không phải vô duyên vô cớ sẽ giết người, chắc là Đổng Phi Nhiên muốn giết nàng trước, nàng xuất phát từ phòng bị mới ngộ sát Đổng Phi Nhiên, chuyện này trách không được nàng.”

Tả hộ pháp trợn tròn mắt.

Đổng Phi Nhiên là muốn giết nữ nhân kia không giả, nhưng nàng xuất phát từ phòng bị mới ngộ sát Đổng Phi Nhiên, đây……

Đây rõ ràng là đang trợn tròn mắt nói dối!

Đến lúc này rồi, nếu tả hộ pháp còn không nhìn ra Hỏa Vân và Ngũ Lĩnh là cố ý che chở cho nha đầu kia, đoán chừng ông chính là ngốc tử thật sự.

Hỏa Vân trưởng lão còn chưa tính, ngay cả Ngũ Lĩnh trưởng lão luôn công chính nghiêm cẩn cũng bao che cho nàng, vì sao?

Trong lúc nhất thời, trên mặt tả hộ pháp nhiễm sắc thái rực rỡ, ngơ ngẩn nói không nên bất kì lời nói gì, đột nhiên ông có một loại cảm giác hối hận, hối hận vì ra mặt thay Đổng Phi Nhiên……

“Ngươi đi xuống đi.” Hỏa Vân trưởng lão lạnh nhạt phất tay, không lưu tình hạ lệnh đuổi khách chút nào.

Cả người Tả hộ pháp giật mình, không tự chủ được đi ra ngoài cửa, khi đi ra khỏi viện trưởng lão, một trận gió lạnh thổi qua, ông mới phát hiện trên lưng đã chảy một thân mồ hôi lạnh……

“Nha đầu này, gần đây Lưu Nguyệt Môn gặp phải nhiều phong ba như vậy.”

Trong viện trưởng lão, Hỏa Vân bất đắc dĩ cười: “Thật đúng là không hổ là người thiếu chủ nhìn trúng, may mắn nha đầu kia không sao, bằng không thiếu chủ trở về, đoán chừng sẽ khiến cho một hồi rung chuyển.”

Lúc trước Thiếu chủ đã dặn dò qua bọn họ, chăm sóc tốt cho Quân Thanh Vũ, rồi lại không thể quá rõ ràng, dù sao nàng vẫn cần dựa vào nỗ lực của mình để trưởng thành.

Nếu có phong ba gì đều đi thay nàng giải quyết, vậy nàng vào Lưu Nguyệt Môn còn có ý tứ gì?

Hỏa Vân và Ngũ Lĩnh nhìn nhau, chỉ có bọn họ mới biết được, Cảnh Nguyệt Hiên bề ngoài nhìn như thanh tuấn ưu nhã, nhưng cất dấu chính là một đáy lòng phúc hắc như thế……

“Thanh Vũ sư muội, ngươi đã chiến thắng Đổng Phi Nhiên thứ chín, có phải muốn dọn phòng tu luyện đến chỗ đó của hay không?” Thanh Đại chớp mắt, cười hì hì nhìn Quân Thanh Vũ.

“Chân khí phòng tu luyện thứ còn nồng đậm hơn bên ta, chờ ta thu thập đồ vật xong thì sẽ đi qua.” Quân Thanh Vũ khẽ gật đầu.

sở dĩ phòng tu luyện Thứ một trăm ba mươi có loại chân khí nồng đậm này, không chỉ là Tụ Linh Trận cỡ lớn, còn có chân khí trong Chân Linh Thạch thay đổi thành Chuyển Đổi Trận, nếu loại bỏ những trận pháp này, phòng tu luyện thứ một trăm ba mươi cũng sẽ khôi phục trạng thái lúc trước.

Mà nếu đặt những trận pháp này ở trong phòng tu luyện thứ chín, vậy chân khí kia càng thêm nồng đậm hơn nơi này.

“Nếu cần ta hỗ trợ thì cứ việc mở miệng.” Thanh Đại che miệng nở nụ cười: “Lúc trước ở trong sơn động, ngươi đã cứu chúng ta một mạng, cho nên, ta thiếu ngươi một phần nhân tình.”

Quân Thanh Vũ khẽ nở nụ cười: “Nếu có yêu cầu ta sẽ không khách khí với ngươi.”

……

Phòng tu luyện thứ chín, sau khi Quân Thanh Vũ bày trận pháp ra, chân khí nồng đậm càng cao hơn phòng một trăm ba mươi, cho nên cuối cùng Thanh Đại cũng dọn đến phòng tu luyện rồi tu luyện với thành viên tiểu đội Phong Vân.

Trong lúc này, Tiểu Hoàng Nhi cũng đã quen thuộc với người của tiểu đội Phong Vân, mọi người cũng rất thích tiểu oa nhi đáng yêu ngây thơ này, nàng xuất hiện cũng là vì tăng thêm một phân không khí hoạt bát cho phòng tu luyện.

Nhưng Quân Thanh Vũ không hề để ý đến chuyện của bọn họ, ngày ấy sau khi quyết chiến với Đổng Phi Nhiên, nàng đã tiến vào trạng thái tu luyện, hơn nữa thường vụng trộm đi tìm lão nhân sau núi, ở dưới sự trợ giúp của nàng lão nhân rõ ràng có tiến bộ rất lớn về trận pháp, mà nàng trên tạo nghệ tu luyện cũng tiến bộ vượt bậc……

ngày này, Quân Thanh Vũ đang từ trong tu luyện đi ra, một bóng dáng mềm mại nhào vào trong lòng nàng.

Tiểu Hoàng Nhi nâng khuôn mặt phấn điêu ngọc trác lên, mắt to sáng ngời mang theo tia ngây thơ: “Mẫu thân, Ba Lâm thúc thúc hỏi phụ mẫu của Hoàng Nhi là ai, nhưng mẫu thân của Hoàng Nhi là người, vậy phụ thân lại là ai?”

Quân Thanh Vũ rõ ràng sửng sốt: “Hoàng Nhi, ta không phải là nương ruột của ngươi, theo lý thuyết ta cũng chỉ là nghĩa mẫu (mẹ nuôi) của ngươi mà thôi.”

Tiểu Hoàng Nhi chớp mắt to, cái hiểu cái không hỏi: “Nghĩa mẫu và thân nương có gì khác nhau? Con chỉ biết là mẫu thân người ấp con ra, Hoàng Nhi cũng chỉ nhận một mình mẫu thân người, mẫu thân, Hoàng Nhi muốn một phụ thân, chỉ là những người bên ngoài đó đều quá yếu, không thể bảo vệ mẫu thân, không có tư cách làm phụ thân của Hoàng Nhi.”

Quân Thanh Vũ chợt chấn động, trước mặt như hiện ra khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt của Vô Tình, nàng hung hăng lắc đầu, sờ gương mặt hơi có chút nóng lên, cúi đầu cười nói: “Hoàng Nhi, tóm lại về sau ngươi sẽ tìm được thân nương của ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ có phụ thân có có mẫu thân.”

Khi nói lời này, Quân Thanh Vũ rõ ràng cảm giác được cơ thể nhỏ bé trong lòng run rẩy một chút.

Tiểu Hoàng Nhi cắn chặt môi hồng, nâng hai mắt đẫm lệ lên nhìn chăm chú Quân Thanh Vũ, bộ dáng kia như là bị oan ức lớn vậy, vô cùng đáng thương nói: “Mẫu thân, người đang ghét bỏ Hoàng Nhi sao? Cho nên muốn đưa Hoàng Nhi cho những người khác? Hoàng Nhi khuốn muốn rời khỏi mẫu thân, bất kì kẻ nào cũng đều không thể để Hoàng Nhi rời khỏi mẫu thân.”

Quân Thanh Vũ là người đầu tiên sau khi Tiểu Hoàng Nhi xuất thế gặp được, nàng cũng là một người tin tưởng duy nhất, cho nên, nghe nói muốn đi tìm thân phụ mẫu của mình, nàng đã cảm thấy không có cảm giác an toàn.

Rũ mắt nhìn thân thể nhỏ bé cực kỳ thiếu cảm giác an toàn của Tiểu Hoàng Nhi, trong lúc nhất thời Quân Thanh Vũ không biết nên mở miệng như thế nào. Nàng biết thân thế của Tiểu Hoàng Nhi, thân là vương giả nhất tộc Phượng Hoàng thân phận của nàng, dù sao cũng sẽ trở lại nơi thuộc về nàng.

Nhưng nếu Hoàng Nhi không muốn đi, như vậy dù là thiên vương lão tử đến, cũng không thể cướp nàng đi……

“Đội trưởng, Nghiêm Nghị sư huynh, Miêu Miêu sư tỷ, huynh muội Lăng Phong đến bái phỏng đội trưởng.”

Đang nói, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Lý Lộ, mà sau khi lời này rơi xuống, các đồng bạn lúc trước cùng đối mặt với đàn thằn lằn bước nhanh từ ngoài cửa đi vào.

Đám người Miêu Miêu nhìn thấy Quân Thanh Vũ hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở nơi đó, trong lòng bất giác thở phào nhẹ nhõm, dù sao thiếu nữ này cũng đã từng cứu bọn họ một lần.

“Bảng đệ tử nội môn không phải là dựa theo tuổi để xưng hô, mà là dựa theo xếp hạng, bây giờ thứ tự của ngươi ở trước ta, ta cũng nên gọi ngươi một tiếng Thanh Vũ sư tỷ.” Lâm Tử Nhi khẽ cười, đôi mắt kia mang theo tia hoạt bát: “Nhưng mà Thanh Vũ sư tỷ, chân khí ở đây của ngươi còn nồng đậm hơn phòng tu luyện của Nghiêm Nghị sư huynh rất nhiều, chỉ sợ ngay cả phủ của đệ tử tinh anh đều không thể so sánh.”

Bọn người Miêu Miêu nhìn Quân Thanh Vũ có chút phức tạp.

Lúc trước bọn họ đều không cho rằng thiếu nữ này có thể đi đối mặt nguy hiểm với bọn họ, bây giờ, nàng lại đánh chết Đổng Phi Nhiên xếp hạng thứ chín.

Loại tuổi này mà đã có thành tựu như vậy, sao có thể không khiến cho bọn họ cảm thấy khiếp sợ?

“Cũng chỉ là một xưng hô mà thôi, đều tùy ý đi.” Quân Thanh Vũ không cho là đúng mỉm cười.

Nghiêm nghị nâng mắt nhìn về phía Quân Thanh Vũ, trong ánh mắt cũng có một tia phức tạp.

Ở lúc mình trẻ tuổi như vậy, cũng không có loại bản lĩnh này như nàng……

“Chúng ta đến đây cũng chỉ là chứng thực một chút tin tức ngươi còn sống trở về, ở hơn một tháng trước, chúng ta vốn định tính sổ với Đổng Phi Nhiên, Đổng Phi Nhiên kia sớm đã dự đoán được điểm này, cho nên đã ra tay với gia tộc của chúng ta, bất đắc dĩ chỉ có thể chạy trở về giải quyết tình huống của gia tộc.”

Đáy mắt của Nghiêm Nghị hiện lên một tia sát khí.

Bây giờ Đổng gia đã bị bọn họ tiêu diệt, vốn là định thanh toán với Đổng Phi Nhiên một chút, ai biết hắn lại đã chết, nhưng tuy không chết ở trong tay hắn, như vậy cũng coi như là gián tiếp thay bọn họ trút giận.

Nhắc đến Đổng Phi Nhiên, nơi này không có người nào là không hận tiểu nhân âm hiểm kia.

“Muốn ta nói, thật đúng là chết quá tiện nghi,” Miêu Miêu hừ lạnh một tiếng, oán hận nói: “Nếu không phải chúng ta chạy trở về bằng tốc độ nhanh, sợ là gia tộc sẽ gặp phải tai ương, Đổng gia kia thật đúng là rất to gan, dám động thủ với gia tộc của chúng ta, đặc biệt là tên hỗn đản Đổng Phi Nhiên kia, ỷ vào tả hộ pháp là cho rằng chúng ta cũng không dám ra tay với hắn? Ta thật muốn đào thi thể của hỗn đản kia ra hung hăng quất một trận, đúng rồi, Thanh Vũ sư muội, lần này ngươi đắc tội tả hộ pháp ngàn vạn phải cẩn thận, tên kia cũng là tì vết tất báo, phương pháp tốt nhất là tìm cho mình một hậu trường, cho dù là đệ tử bảng tinh anh, hay là người trong viện trưởng lão đều có thể che chở cho ngươi.”

Quân Thanh Vũ không nói gì, nhưng nụ cười thanh lạnh nhạt nhiên kia lại khiến cho người ta biết nàng không đặt đặt lời nói của Miêu Miêu ở trong lòng. Xác thật, Quân Thanh Vũ căn bản không cần phải kiêng kị tả hộ pháp.

Cũng sẽ không bởi vì kiêng kị tả hộ pháp kia mà tha cho Đổng Phi Nhiên một tính mạng.

“Các ngươi là nói lần trước mẫu thân và nhân loại hỗn đản kia chiến đấu đã đả thương mẫu thân?” Tiểu Hoàng Nhi từ trong lòng Quân Thanh Vũ nâng đầu nhỏ lên, khuôn mặt đáng yêu cong lên nụ cười tàn nhẫn khát máu: “Nếu hắn đến kịp lúc, Hoàng Nhi cũng muốn tìm hắn.”

Nếu không phải mẫu thân không cho nàng dễ dàng ra tay, khi đó nàng sẽ giết nhân loại kia.

Lúc này đám người Miêu Miêu mới chú ý đến Tiểu Hoàng Nhi trong lòng Quân Thanh Vũ, ánh mắt lộ ra tia cổ quái như nhóm Ba Lâm, thật sự là một thiếu nữ không đến mười bảy tuổi mang theo một nãi oa oa năm tuổi quá quái dị, đặc biệt là nãi oa oa này còn gọi nàng là mẫu thân……

Dù thế nào Quân Thanh Vũ cũng không biết ý nghĩ trong lòng những người này, chỉ là nàng cũng không phải rất quen thuộc với bọn họ, cũng lười đưa ra giải thích gì.

“Miêu Miêu, Lâm Phong, Tử Nhi, chúng ta đừng quấy rầy nàng nghỉ ngơi.” Nghiêm Nghị nhìn Quân Thanh Vũ, lại nhìn sang những người khác, nói: “Đi thôi, đúng rồi……”

Như nhớ đến cái gì đó, bước chân của Nghiêm Nghị hơi ngừng một chút: “Có phải Đại nhi ở đây hay không?”

Đại Nhi?

Quân Thanh Vũ sửng sốt, từ khi nào mà Nghiêm Nghị và Thanh Đại trở nên thân mật như vậy? Chẳng lẽ……

Trong mắt nàng hiện lên một tia ý cười, mở miệng nói: “Thanh Đại đang tu luyện ở trong hậu viện, ngươi muốn gặp nàng thì trực tiếp đi tìm nàng là được.”

Nghiêm Nghị khẽ gật đầu, nhấc chân đi ra ngoài cửa, rất nhanh biến mất ở trước mắt nàng.

Trong phòng lại khôi phục yên tĩnh, Quân Thanh Vũ dể Tiểu Hoàng Nhi tự mình đi chơi, rồi khoanh chân ngồi ở trên giường bắt đầu tĩnh tọa, nhưng mà nàng không tu luyện được bao lâu, đã vì hai người đến mà chỉ có thể từ trong trạng thái ngồi thiền đi ra……

Trong đại sảnh, lão giả áo xám ngồi ở dưới ghế đầu, khuôn mặt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa. Mà một người đứng ở bên cạnh ông ta, Quân Thanh Vũ nhìn thoáng qua đã nhận ra đó là chủ sự khảo hạch Cổ Kính khi nàng đến môn phái……

“Ngươi đó là Quân Thanh Vũ?” Ánh mắt sắc bén của lão giả bắn về phía thiếu nữ đi từ ngoài cửa vào, vẻ mặt lạnh lẽo nói: “Tuổi còn nhỏ mà đã có loại thành tựu này, lão phu không thể không bội phục ngươi.”

Quân Thanh Vũ dừng chân lại, tầm mắt thanh lãnh dừng ở trên người lão giả: “Không biết vị trưởng lão này đến tìm đệ tử là có chuyện gì?”

Người đến không có ý tốt, trong lòng nàng đột nhiên xuất hiện ra loại cảm giác này.

“Lão phu là La Dật ở viện trưởng lão.” La Dật ngẩng đầu, từ trên cao nhìn xuống Quân Thanh Vũ, dùng giọng vênh váo hung hăng nạt người nói: “Lần này đến đương nhiên là vì chuyện của ngươi, hành động của ngươi ta đều đã nghe được, cho nên, ta có thể minh xác nói cho ngươi, ta nhìn trúng thiên phú của ngươi muốn thu ngươi làm đồ đệ.”

La Dật rất có tự tin, đệ tử này sẽ không từ chối yêu cầu của mình, phải biết rằng ở trong Lưu Nguyệt Môn, có bao nhiêu người vọng tưởng bái trưởng lão làm sư phụ? Nàng có một cơ hội như vậy sao có thể vứt bỏ?

Nếu La Dật biết lão nhân sau núi kia muốn thu nàng làm đồ đệ, nàng cũng không lưu tình từ chối chút nào, không biết còn có thể có loại ý tưởng ngây thơ này hay không……

Quân Thanh Vũ nhếch môi, giọng nói lạnh nhạt mang theo lựa chọn chân thật đáng tin.

“Ta từ chối.”

Từ chối? Nàng lại từ chối……

Cổ Kính không thể tưởng tượng mở to hai mắt, nữ nhân này lại từ chối ý nguyện muốn thu đồ đệ của La Dật trưởng lão? Trời biết trong toàn bộ Lưu Nguyệt Môn có bao nhiêu người muốn bái La Dật trưởng lão làm sư phụ?

Huống chi, La Dật trưởng lão lại là một Luyện Trận Sư.

“Ngươi nói cái gì?” Sắc mặt của La Dật lạnh lùng, khí thế trên người khuếch tán ra, hai mắt nhìn chằm chằm vào Quân Thanh Vũ: “Ngươi lặp lại lời ngươi nói vừa rồi cho lão phu lần nữa.”

Quân Thanh Vũ lạnh nhạt nhìn ông ta, khóe môi rõ ràng cong lên khinh bỉ: “Cho dù là lại lặp một lần nữa, ta cũng không muốn làm đồ đệ của ngươi.”

Làm sư phụ của nàng, lão gia hỏa này còn không có tư cách kia.

“Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?” La Dật híp mắt lại, lạnh lùng cười: “Ngươi ở nội môn đánh chết đệ tử Đổng Phi Nhiên, cho rằng có thể chịu để yên như thế sao? Bây giờ ngươi chỉ có một cơ hội, làm đồ nhi của ta, ta có thể thay ngươi giải quyết chuyện này, nếu không, lấy sai lầm ngươi phạm phải, cần phải bị trục xuất khỏi môn phái!”

Quân Thanh Vũ nở nụ cười, nụ cười kia thật giống như là đang khinh thường La Dật, nhưng mà, ánh mắt của nàng lại luôn thanh lãnh, đôi mắt màu đen không có bất kì dao động gì.

Hình như lời nói của La Dật căn bản là không có khiến nàng có chút kiêng kị……

“Nếu ngươi muốn làm như vậy, vậy thì đi làm đi, ta không sao cả, dù là rời khỏi Lưu Nguyệt Môn, ta cũng sẽ không làm đệ tử của ngươi, đây chính là quyết định của ta.”

Nói xong lời này, nàng xoay người đi ra ngoài cửa, có lẽ đến gặp bọn họ chính là một sai lầm.

Ầm!

Bàn tay của La Dật đập thật mạnh ở trên bàn, lửa giận bùng cháy ở đáy mắt, ông ta nhìn bóng dáng của thiếu nữ rời đi, gằn từng chữ một nói: “Quân Thanh Vũ, ngươi sẽ vì chuyện hôm nay mà hối hận!”

Nhớ La Dật ông muốn thu đồ đệ, có thiên tài nào sẽ thờ ơ? Chỉ có nữ nhân này mới từ chối ông, điều này khiến cho La Dật luôn tâm cao khí ngạo căn bản không thể chịu đựng được.

Đặc biệt là, nữ nhân này có linh hồn lực siêu mạnh, thiên tài như thế nếu bị những người khác để ý, tất sẽ uy hiếp đến địa vị của ông ở Lưu Nguyệt Môn……

Kinh hãi, cả khuôn mặt đều thay đổi.

Ông làm người của La Dật trưởng lão, đương nhiên ông biết tính cách của trưởng lão.

Điển hình cho tì vết tất báo tàn nhẫn độc ác, ông ta sẽ không quản ngươi có phải là đệ tử của Lưu Nguyệt Môn hay không, chỉ cần không phải ở môn hạ của ông, vậy dù là giết ông cũng sẽ không để những người khác có được.

Nhưng nếu đệ tử như vậy mà chết, với Lưu Nguyệt Môn mà nói sẽ là một tổn thất lớn……

Trong lòng Cổ Kính cân nhắc lợi hại một chút, thân là người của Lưu Nguyệt Môn, ông không nên làm loại tổn thất thiên tài này, mà trong viện trưởng lão, Ngũ Lĩnh trưởng lão là công chính nhất, chuyện này có nên nói cho Ngũ Lĩnh trưởng lão một tiếng hay không?

“Cổ Kính, chúng ta đi!”

Sắc mặt của La Dật lạnh lẽo, nhưng không để ý đến sắc mặt của Cổ Kính một chút nào.

Cổ Kính thất thần theo La Dật đi ra khỏi phòng tu luyện thứ chín, chỉ là sau khi rời khỏi ông cũng không trở về viện của mình, lại đi thẳng đến viện trưởng lão tìm Ngũ Lĩnh.

Ông là người của La Dật trưởng lão không sai, nhưng trước khi làm môn hạ của La Dật trưởng lão, ông còn là hộ pháp của Lưu Nguyệt Môn, để thiên tài này chết, tuyệt đối là một tổn thất lớn của Lưu Nguyệt Môn.

Đáng tiếc, Cổ Kính lại bị thông báo Ngũ Lĩnh trưởng lão có việc ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở về, ông chỉ có thể thất hồn lạc phách rời khỏi nơi này.

Trong lòng nghĩ, chỉ cần Quân Thanh Vũ ở trong Lưu Nguyệt Môn, La Dật trưởng lão sẽ không thể xuống tay với nàng, lòng vốn nhấc lên lại từ từ hạ xuống……

Tuy Cổ Kính biết quan hệ của Hỏa Vân trưởng lão à Ngũ Lĩnh trưởng lão không tồi, nhưng lão gia hỏa kia không xử sự công chính như Ngũ Lĩnh, vạn nhất cũng có tư tâm gì chẳng phải là hoàn toàn huỷ hoại đệ tử kia sao? Bởi vậy cũng không đi cầu kiến Hỏa Vân, đương nhiên, nếu lúc này Cổ Kính đi tìm Hỏa Vân, tất nhiên Hỏa Vân sẽ dùng thân phận của Cảnh Nguyệt Hiên cảnh cáo La Dật, nguyên nhân chính là vì ông không làm như vậy, mới khiến cho La Dật phạm phải sai lầm không thể tha thứ……

Thời gian như nước, năm tháng thoi đưa.

Trong chớp mắt thời gian cách tổ chức đại bỉ ở Chu Hương quốc lúc trước đã qua được một năm……

Vẫn còn nhớ rõ ngày đó, nàng từng ở trước mặt Gia Cát Vân lập ra lời hẹn, một năm sau, nàng sẽ diệt trừ Gia Cát gia tộc, mà nàng tất nhiên sẽ đi đến đó giúp đỡ.

Bây giờ sắp đến kỳ ước hẹn của các nàng……

Trong phòng, gió mát thổi qua, thiếu nữ đứng ở trước cửa sổ, ánh mắt lẳng lặng nhìn trời xanh ngoài cửa sổ, khuôn mặt tuyệt sắc thanh lệ nở một nụ cười nhàn nhạt.

Giờ phút này nàng lại xinh đẹp như thế, xinh đến kinh tâm động phách, rồi lại không thể khinh nhờn.

Hoa Lạc Y đứng ở sau lưng nhìn Quân Thanh Vũ, trong mắt phượng lộ ra tia phức tạp.

Từ khi chiến đấu với Đổng Phi Nhiên, đã qua rất nhiều tháng, bây giờ thiếu nữ rõ ràng càng thêm trưởng thành hơn mấy tháng trước.

“Tiểu vũ, ngươi phải rời khỏi môn phái sao?”

Ngừng lại một chút, nàng vẫn là hỏi ra lời.

Quân Thanh Vũ khẽ gật đầu: “Ta chỉ là tạm thời rời khỏi đây một thời gian, đi gặp một bằng hữu.”

Khi nói lời này, khóe môi của nàng cong lên một độ cong dịu dàng, dù là ở bên cạnh Liễu Thiếu Ngọc, Hoa Lạc Y cũng chưa thấy qua nàng nở nụ cười như vậy.

“Bằng hữu của ngươi?”

“Đúng……” Trước mặt Quân Thanh Vũ như hiện ra khuôn mặt của Gia Cát Vân, ý cười càng thêm ôn hòa: “Một bằng hữu với ta mà nói rất quan trọng, hơn nữa dù dốc hết tất cả cũng đều phải đi bảo vệ, một năm trước ta đã có một ước định với nàng, bây giờ cũng đã đến lúc đi phó ước rồi.”

Một năm không gặp, không biết Gia Cát Vân ở Vô Thượng Tông sinh hoạt thế nào.

Hoa Lạc Y khiếp sợ nhìn thiếu nữ dưới ánh mặt trời.

Bằng hữu dù là dốc hết tất cả cũng đều phải đi giúp nhau? Rốt cuộc bằng hữu kia có quan hệ gì với nàng? Chẳng lẽ nàng thật sự không thích Liễu Thiếu Ngọc, kia mới là người nàng yêu thương?

“Hoa Lạc Y, lúc ta không ở môn phái nơi này sẽ giao cho các ngươi, sau khi ta giải quyết xong chuyện của nàng lúc sau, ta vẫn sẽ trở về……”

Quân Thanh Vũ nhìn thật sâu vào mắt Hoa Lạc Y, có lẽ ngay từ đầu cũng không thích nữ nhân này, nhưng từ khi nàng vì mình chết mà tìm Đổng Phi Nhiên, nàng đã tiếp nhận nàng ấy từ trong lòng rồi.

Giơ tay đẩy cửa phòng ra, ánh nắng mặt trời chiếu lên trên mặt của thiếu nữ, nàng vừa đi ra ngoài cửa, ánh mắt đã nhìn thấy Hồng Ngọc và Tiểu Hoàng Nhi đang chơi đùa.

“Hồng Ngọc, Hoàng Nhi, chúng ta đi thôi.”

Vân, đã đến kỳ hạn một năm, ta cũng đúng hẹn đi tìm ngươi……

Nàng ngửa đầu nhìn về phía không trung, nhàn nhạt cong khóe môi lên.

Trong Lưu Nguyệt Môn tương đối thả lỏng việc quản lý đệ tử nội môn, muốn xin nghỉ rời khỏi môn phái, chỉ cần tùy tiện đi nói một tiếng với hộ pháp là có thể, đương nhiên, nếu trở thành đệ tử hạch tâm, là hoàn toàn qua lại tự do, không cần xin nghỉ là có thể trực tiếp rời khỏi môn phái, thậm chí khi nào trở về cũng đều không cần ước thúc.

……

Bóng đêm dần âm u.

Dưới ánh trăng như nước, thiếu nữ ngồi ở trên một thân cây nhắm mắt dưỡng thần, ánh sáng nhàn nhạt bao trùm lên trên thân thể của nàng, bạch y theo gió khẽ bay, đẹp không sao tả xiết.

Ở trên đùi thiếu nữ còn gối một cái đầu nhỏ, có lẽ là mơ thấy thứ gì, khóe môi một tia chỉ bạc kéo rất dài, nàng còn không quên chẹp chẹp miệng nhỏ.

Đột nhiên, thiếu nữ mở hai mắt ra, ánh mắt thanh lãnh nhìn vào bầu trời đêm vô biên vô hạn.

Gió đêm thổi qua, thổi lên tóc đen của thiếu nữ, ánh mắt nàng đảo qua rừng cây không người, lạnh giọng nói: “Nếu đã đến, vậy thì xuất hiện đi.”

Xoạt xoạt xoạt!

Vài tiếng cuồng phong phá trường không, rồi sau đó có mấy chục bóng dáng đứng ở trước mặt nàng.

“Một nửa Tiên Thiên, mười một Hậu Thiên thập nhị cấp.” Quân Thanh Vũ lạnh nhạt nở nụ cười: “Là ai phái các ngươi đến, thật đúng là quá để mắt đến ta, ngay cả cường giả nửa Tiên Thiên cũng đều phái đến giết một Hậu Thiên bát cấp nho nhỏ như vậy, nếu ta không đoán sai, các ngươi hẳn là người của La Dật.”

Mấy tháng qua, La Dật cũng không buông tha cho Quân Thanh Vũ, lại từng nhiều lần đến tìm nàng gây rối, đầu tiên là vừa đe dọa vừa dụ dỗ, về sau vô dụng còn sử dụng thủ đoạn cưỡng bách, bây giờ rốt cuộc ông ta chờ không kịp nữa rồi sao?

“Hừ!”

Tên cường giả nửa Tiên Thiên kia hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Nếu ngươi đã biết, chúng ta đây chỉ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, là lựa chọn bái La Dật trưởng lão làm sư phụ, hay là chết ở chỗ này!”

Quân Thanh Vũ khẽ nheo hai mắt lại: “Nếu ta không chọn thì sao?”

Nửa Tiên Thiên đầu tiên là ngẩn ra, rồi sau đó cuồng vọng nở nụ cười: “Ha ha, đây cũng không phải do ngươi, chẳng lẽ một Hậu Thiên bát cấp nho nhỏ như ngươi còn có thể trốn khỏi lòng bàn tay của chúng ta sao? Trưởng lão chính là biết ngươi quỷ kế đa đoan, mới để ta tự mình ra tay đối phó với ngươi, tiểu nha đầu, bái trưởng lão chúng ta làm sư phụ thì có gì không tốt? Đây là phúc phận mà bao nhiêu người cầu cũng đều không cầu được? Nếu ngươi thức thời còn có thể nhặt về một cái mạng, nếu không, dù là chết cũng không ai thương tiếc ngươi.”

Hai đời làm người, Quân Thanh Vũ nhìn qua quá nhiều nhân tính xấu xí.

Đầy hứa hẹn cướp lấy bảo vật mà đả thương người, còn có người vì ích lợi mà phạm vào sát thủ, nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy người bởi vì thu đồ đệ không thành mà thẹn quá hóa giận muốn giết.

Lúc này, nàng thật sự là mở rộng tầm mắt.

“Đáp án của ta vẫn là cái kia, muốn ta bái sư, ông ta không có tư cách kia.” Quân Thanh Vũ lạnh lùng đảo qua khuôn mặt lạnh lẽo của nửa Tiên Thiên, lạnh nhạt nói.

Sắc mặt của nửa Tiên Thiên đột nhiên biến đổi, tiện đà cười lạnh nói: “Ngươi là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tiểu nha đầu, ta đã mở miệng nhắc nhở qua ngươi, ngươi như thế không biết tốt xấu ta đây cũng chỉ có thể vâng theo mệnh lệnh của trưởng lão, trưởng lão chúng ta chẳng những là một cường giả Tiên Thiên, còn là Luyện Trận Sư tôn quý, nhân vật như ông muốn thu đồ đệ có ai có thể từ chối? Ngươi cố tình lại không biết trời cao đất dày như vậy!”

Đôi mắt dần lạnh xuống, trên người ông ta tỏa ra sát khí lạnh lẽo.

Đúng lúc này, trong lòng Quân Thanh Vũ vang lên một giọng nói mềm mại: “Mẫu thân, Hoàng Nhi đói bụng, vừa rồi còn mơ thấy rất nhiều đồ ăn, cho nên càng thêm đói bụng.”

Tiểu Hoàng Nhi xoa đôi mắt còn buồn ngủ, từ trên đùi Quân Thanh Vũ ngồi dậy, lông mi thật dài khẽ nhấc lên, khi mắt to nhìn thấy những không có ý tốt trước mặt này, rõ ràng sáng một chút.

“Là nhân loại nửa Tiên Thiên, còn có mười một Hậu Thiên thập nhị cấp, so với loài bò sát lúc trước ta ăn qua còn khá hơn nhiều.” Tiểu Hoàng Nhi chớp mắt to sáng ngời, vui vẻ hôn Quân Thanh Vũ một cái: “Mẫu thân, bọn họ là đồ ăn người tìm đến cho Hoàng Nhi sao? Vậy Hoàng Nhi có thể ăn bọn họ hay không? Tuy những người này còn chưa đủ để Hoàng Nhi nhét kẽ răng.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio