Vô Tình Vấp Ngã Lịch Kiếp Cũng Không Yên!

chương 13: 13:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi đưa ta tới trước Quỷ Môn Quan-một quan ải cần phải qua trước khi đi vào âm phủ, Lý Thiên Vương giao ta cho hai tên quỷ Đầu Trâu Mặt Ngựa, đi cùng bọn họ là vô số linh hồn đã mất, tất cả số linh hồn này đều đang trên đường tới Địa Phủ đầu thai giống như ta.

Lần đầu tiên đi đầu thai ta đương nhiên có chút bỡ ngỡ, tâm trạng có chút lo lắng, lại gặp hai tên người không ra người, động vật không ra động vật thế này, càng k1ch thích trí tưởng tượng phong phú của ta về một Địa Phủ ghê rợn, không có tính người, nghĩ tới thôi cũng khiến ta cảm thấy thật là đáng sợ mà.

Quả thật như ta dự đoán, chưa gì trước mặt ta lúc này đã xuất hiện mười sáu tên Quỷ dữ đang canh gác.

Tên nào tên nấy cũng đằng đằng sát khí nhìn ta, làm ta có chút rung sợ không dám nhìn thẳng vào mặt bọn chúng mà nhanh chóng sải chân tiến bước vào bên trong.

“Đứng lại!” Một trong mười sáu tên Quỷ dữ ra lệnh.

Ta giật bắn mình hồn phách cứ như đã bị hắn làm cho tiêu tan đi mất rồi.

Hiện giờ ta đã vào được bên trong, cũng không có ý định quay lại nhìn mặt bọn Quỷ dữ này thêm một lần nào nữa, đang tính đáp lại thân phận cho chúng biết, ta chính là Bạch Mai tinh linh - Phụ trách nấu rượu trên Thiên Đình, còn chưa kịp hé môi, ta đã nghe câu trả lời văng vẳng từ phía sau.

Hóa ra, chúng đang tra hỏi các vong hồn dã quỷ khác không phải là ta.

Đúng là, làm ta giật hết cả mình, xém nữa thì trái tim mong manh dễ vỡ này của ta đã bị chúng hù họa đến sắp rớt cả ra ngoài, thật đáng ghét quá đi mất thôi.

Con đường Hoàng Tuyền dẫn vào Địa Phủ này thật sự rất đổi u tịch, xung quanh được bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc càng làm tăng thêm sự xám xịt của nơi đây.

Hai bên con đường được tô điểm bởi một loại hoa màu đỏ tươi mang tên Bỉ Ngạn, điều đặc biệt hoa Bỉ Ngạn khi nở lại không có lá, nhìn từ xa có thể nói nó giống như một tấm thảm màu máu trải dài đến vô tận.

“Ngươi chính là Bạch Mai tinh linh - ở điện Thiên Vực?”, ta quay lại thì thấy hai tên Đầu Trâu Mặt Ngựa đã đi sát bên cạnh ta.

“Hai ngươi cũng biết ta sao” Ta thắc mắc.

“Ngươi không cần thắc mắc việc đó làm gì, nghe danh ngươi đã lâu, bây giờ mới có dịp diện kiến”

Không ngờ được, một người hướng nội ít ngoại giao như ta lại nổi tiếng khắp chốn Địa Phủ này như thế, ta nhất thời tự mãn mà hất mặt lên trời tỏ vẻ ta đây: “Danh tiếng của ta ở Địa Phủ này thật sự nổi đến thế ư”.

Hai tên kia nghe ta nói xong liền quay mặt lại nhìn nhau rồi nở một nụ cười khiến ta khó hiểu.

“Trước đây, Lão già Tử Vực thường xuyên chê cười chúng ta không mua nổi rượu do lão nấu ra.

Sau này không rõ vì lý do gì lão lại đổi ý bán rượu giá rẻ mạt cho chúng ta, hỏi ra mới biết do đệ tử của lão nấu nên mới có giá đó.

Còn về thân phận của ngươi thì không những chúng ta, mà tất cả các tầng lớp từ Thiên giới đến Địa Phủ đều biết ngươi to gan lớn mật dám mạo phạm Ngọc Hoàng Đại Đế nên mới bị đày đi lịch kiếp nếm trải mùi vị nhân gian.

Chúng ta thấy Ngài ấy phạt ngươi như vậy là đã quá bao dung cho ngươi lắm rồi!” - "Phải đấy!".

Hai tên này một người tung một người hứng, nói đến nỗi lỗ tai ta muốn nổ tung.

Lão già chết tiệt đó lại dám bán rượu do ta nấu với giá rẻ mạt như vậy sao, vậy là rốt cuộc lão ấy đã làm ra bao nhiêu chuyện có lỗi sau lưng ta rồi đây cơ chứ.

Ta tức tới nỗi không thèm nán lại xem trên đá Tam Sinh viết gì cứ thế cắm đầu cắm cổ bước về phía trước.

Ta có thể thấy dòng sông Vong Xuyên hiện ra trước mắt, chỉ cần bước qua cầu Nại Hà, uống xong bát Canh Mạnh Bà là ta có thể quên đi tất cả những phiền muộn ở chốn này mà xuống nhân gian chuyên tâm tu luyện đạo đức rồi, biết đâu được nhờ vậy ta lại có thể dễ dàng tha thứ mọi lỗi lầm cho lão già ấy hơn.

Ta cứ thế mà xồng xộc bước tới, không một chút do dự sợ hãi.

Đang sải bước trong khí thế ngút trời, đột nhiên ta cảm nhận được một cơn đau, nhói lên ở đầu các ngón chân phải, kèm theo là sự mất cân bằng cục bộ mà lao mình về phía trước.

Trong giây phút tưởng chừng sinh tử ấy, ta nhất thời muốn bảo vệ khuôn mặt xinh đẹp của mình nên đã dùng hết sức bình sinh cố gắng xoay người ngược lại, dự là sẽ đáp đất bằng lưng.

Thật may mắn trước mặt ta lúc này vừa hay có một vong hồn, ta nhanh tay túm đại một cái gì đó trên người hắn nhằm giảm trọng lực khi đáp xuống đất.

Đúng như mục đích ban đầu, lực đáp đất của ta cũng trở nên nhẹ hơn hẳn, không đến nổi khiến ta quá đau đớn.

Ta đưa vật bám được trên tay lên nhìn, thật không may, trên tay ta lúc này, chính là thắt lưng quần của hắn.

Ta phóng vừa tầm mắt lên nhìn, lúc này quần của hắn cũng tự động rớt xuống trước mắt ta.

Ta mở hai mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào một điểm mà cứng đơ người.

“AAAAAAAAAAAA” Một âm thanh kinh hồn vang lên khiến chúng cô hồn dã quỹ phải giật bắn mình mà dạt ra hàng dặm, bọn chúng nhất thời bị tiếng ồn làm cho kinh sợ mà bỏ chạy toán loạn.

Tên vong hồn kia liền nhân lúc không ai để ý, hớt hải kéo quần lên, rồi giật lại chiếc thắt lưng trên tay ta buộc lấy buộc để.

Ta cũng từ từ bò người dậy, xương cốt lúc này như không còn thuộc về mình nữa rồi.

Ta đứng thẳng người vặn vẹo vài động tác cơ bản, rồi lắc lắc cái đầu lấy lại tinh thần.

“Thật là xin lỗi ngươi, ta không cố ý” Ta ngỏ ý xin lỗi hắn chuyện vừa xảy ra.

Hắn chỉnh trang lại y phục xong xuôi, thì quay người lại nhìn ta chằm chằm, ánh mắt sắc nhọn của hắn như muốn ăn tươi nuốt sống ta đến nơi.

“Ngươi!” Hắn đưa ngón tay trỏ chỉ vào mặt ta tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.

“Ngươi!” Ta dụi mắt, cảm giác như không còn tin tưởng vào cặp mắt của mình nữa rồi, khuôn mặt này, dáng dấp này, đây há chẳng phải là tên khốn kia sao.

“Thái Hào Tiên Quân”

“Bạch Mai tinh linh” Ta và hắn cùng đồng thanh kêu tên của nhau.

Ta khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ không thèm quan tâm đ ến hắn: “Ta còn tưởng ai, hóa ra là Thái Hào Tiên Quân, ngài hết chỗ thưởng ngoạn rồi hay sao lại chọn xuống Địa Phủ này làm chốn ngao du cơ chứ, hay là ngài đã gây họa lớn gì trên Thiên Đình nên mới phải xuống đây chịu tội như ta”, vừa nói xong ta che miệng mà cười khẩy hắn.

“Hừ, ta có đắc tội với ai đi nữa cũng không giống như ai kia, rõ ràng là không biết tự lượng sức mình.

Đúng là chủ nào tớ đó”.

Hắn lườm ta tỏ vẻ khinh bỉ, trên nét mặt đầy rẫy sự xấu xa.

Ta nghiến răng, nghiến lợi, hướng về hắn mà phỉ nhổ: “Tên có mắt như mù kia, không phải năm xưa vì ngươi tư thù cá nhân, vô cớ đánh rớt ta ra khỏi danh sách tuyển chọn tỳ nữ, thì bổn cô nương đây đã sớm trở thành tỳ nữ của Thiên Phù; nói không chừng giờ này ta đang còn tao nhã ngồi uống rượu, thưởng trà chứ đâu cần phải đứng đây nghe một con ch* biết sủa tiếng người, làm nhói hết cả tai ta.”

“Ngươi nói ai là ch* thế hả! Ngươi nên tự xem lại mình mới phải, nam không ra nam, nữ không ra nữ; ta thấy ngươi chỉ thích hợp làm thái dám trên Thiên Đình thôi”.

Lần này hắn chỉ thẳng tay vào mặt ta mà sỉ vả không thương tiếc.

Ta dù gì cũng là một tiểu mỹ nhân yếu đuối dễ bị tổn thương, tuy không có đủ công dung ngôn hạnh, nhưng ít ra ta cũng có đầy đủ phụ kiện của một nữ nhân.

Con mắt nào của hắn thấy ta là một thái dám chứ, ta nhất định phải chọc đui con mắt của hắn mới có thể hả được cơn lửa hận đang ngập tràn trong lòng mình.

Ta không chần chừ nhân lúc hắn không để ý lao tới cấu xé lên mặt hắn ta.

Tên tiểu tiên quân này coi như cũng có chút thân thủ, vội tránh được chiêu này của ta, nhưng đáng tiếc vẫn bị ta nhanh tay mà kéo một đường trên mặt.

Tuy vết thương không sâu nhưng có thể thấy được vết máu in hằn trên mặt hắn, điều này làm ta nhất thời khoái chí, không kiềm chế được mà xông tới đánh hắn.

Hắn cũng đâu thèm nể nang gì, lập tức vận công phản đòn về phía ta.

Thuở còn ở núi Thiên Phù, ta không lo tu đạo, dẫn đến nội công thấp kém, bị hắn coi thường.

Từ lúc ở với lão già Tử Vực, vì quá rảnh rỗi, ta buộc mình phải tu luyện hằng ngày; kết quả nội công của ta có được như ngày hôm nay; tính ra ta nên cảm ơn lão già ấy mới phải.

Ta với hắn cứ thế mà lao vào đánh nhau như mấy đứa trẻ trâu không phân cao thấp là không được, bọn ta đánh từ Vọng Hương đài vòng ngược ra đường Hoàng Tuyền, rồi lại tiến vào cầu Nại Hà, dù có phải vòng tới đâu đi nữa, nhất định hôm nay ta phải phân rõ thắng bại với hắn.

Tuy pháp lực của ta hiện tại đã khá hơn nhiều, nhưng vẫn không thể nào bằng tên khốn kia được.

Sau một hồi tranh đấu, ta vì quá đuối sức mà lả đi, hắn nhân cơ hội đó liền không thương tiếc dùng chân đạp thẳng ta xuống sông Vong Xuyên, ta dùng hết sức lực cuối cùng chưởng một chưởng thật mạnh về phía hắn.

Kết quả, ta và hắn đều bị thương.

Ta nằm dưới cầu Nại Hà nở một cười thật lớn về phía hắn..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio