Chương 447 Nhất Thanh dừng bước chân, bỗng quay đầu, nói: “Tinh Uyên, ông không phải muốn tìm tôi nói chuyện chứ. Tôi không có gì để nói với ông hết. Hơn nữa lúc này, ông không phải nên về Âm Dương viện bắt Diêm Từ Vũ sao?” Tỉnh Uyên lạnh lùng nói: “Nhất Thanh, Nhất Nguyên viện của các người thật sự muốn đối đầu với cùng với Âm Dương viện của tôi không? Tôi cảm thấy hai viện chúng ta vốn không có thù oán lớn như vậy.” Hàn Liên lớn tiếng nói: “Đối đầu thì sao chứ, ông qua đây cắn tôi đi. Tên khốn Diêm Từ Vũ đó cũng suýt nữa xử lý hết bọn ta, còn nói không có thù, đồ khốn nhà ông…” Tinh Uyên lười đếm xỉa tới Hàn Liên, ánh mắt nhìn chằm chằm Nhất Thanh. Sở Trực đè thấp giọng nói: “Sư tôn, ông ta chắc là muốn mở lối thoát cho Diêm Từ Vũ, tuyệt đối không thể mắc bẫy của ông ta.” Nhất Thanh sư tôn giơ tay ra hiệu Hàn Liên và Sở Trực im miệng. Ánh sáng trong mắt ẩn bên trong, Nhất Thanh sư tôn hơi vác cái bụng bự của mình nói: “Tinh Uyên. Ông nói không sai, hai viện chúng ta vốn không có thù oán lớn gì.” Tỉnh Uyên trưng ra cái vẻ mặt người chết tiêu chuẩn, nói: “Nhất Thanh, ông ngược lại là người hiểu chuyện. Chuyện lúc đầu hãy để nó…” Tỉnh Uyên còn chưa dứt lời, Nhất Thanh lại nói tiếp: “Bây giờ thù oán lớn như này, tất cả đều do ông và đệ tử của ông gây ra. Tinh Uyên, nếu tôi là ông, điều phải làm bây giờ là nên trở về phế bỏ tu vi của Diêm Từ Vũ ngay, sau đó ném ra khỏi Học Viện Võ Đạo. Tuyệt đối không nên để một đệ tử chôn cả Âm Dương viện.” Sắc mặt của Tinh Uyên lập tức đen thui. Tỉnh Uyên trầm mặc một lúc thì lạnh lùng nói: “Chuyện của Âm Dương viện chúng tôi, không cần ông nhọc lòng. Nhất Thanh, ông sẽ phải trả giá vì những điều ông nói ngày hôm nay.” Nhất Thanh sư tôn đanh giọng nói: “Có bản lĩnh thì cứ việc tới.” Hai người nhìn nhau, giữa ánh mắt có hoa lửa lóe sáng. Tỉnh Uyên vung tay xoay người, rảo bước rời đi. Nhất Thanh sư tôn nhìn bóng lưng của Tinh Uyên, bỗng mắng thành tiếng: “Cái đồ sỉ đần vô sỉ, sớm muộn gì cũng có ngày ông đây vẻ cái mặt đó của ông thành cái mông.” Hàn Liên và Sở Trực đều sững người, miệng và mũi xì ra khì, trợn mắt nhìn Nhất Thanh sư tôn. “Nhìn cái gì? Chưa từng thấy ta măng người à?” Nhất Thanh sư tôn chắp tay sau lưng, hừ một tiếng. Hàn Liên và Sở Trực nhìn nhau, hai người cười he he, đi theo Nhất Thanh sư tôn rời đi. Trong đại điện, Cửu Thiên từ từ thu hồi Thập Phương Đỉnh. Cửu Long Huyền Cung Tháp ở trong cơ thể chơi đủ rồi, chơi mệt rồi, cũng trở nên yên tĩnh. Viện trưởng không nói một lời mà đi ra phía sau đại diện, tuy Cửu Thiên không biết tại sao nhưng vẫn rảo bước đi theo. Bước chân của viện trưởng nhìn không nhanh, nhưng luôn nhanh hơn Cửu Thiên một bước. Hai người ra khỏi đại điện, cứ đi về phía sau, xuyên qua đình đài thác nước, hòn giả sơn, đi qua vô số cung điện, cỏ cây đầy vườn. Cuối cùng, viện trưởng dừng lại ở trước một thúy hồ, nhìn từ xa, trung tâm hồ có một con thuyền nhỏ, đang trôi hững hờ. Cửu Thiên đứng ở bên cạnh viện trưởng, hoàn toàn không biết viện trưởng dẫn hắn tới đây có ý gì. Viện trưởng chỉ vào con thuyền nhỏ đó, nói: “Cửu Thiên, cậu có thể đi lên con thuyền không?”