Mới chỉ có vài ba hôm không gặp, bà ta hoàn toàn không ngờ tới, mối quan hệ giữa hai người bọn họ lại đột nhiên nhảy vọt, đã tiến tới mức độ thân mật như vậy rồi?
Bà ta có loại cảm giác không tóm được Tô Mục Tuyết trong lòng bàn tay nữa, sự chán ghét đối với Triệu Nam Thiên lại càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Sắc mặt Từ Hoa Dương cũng có chút khó coi.
Nếu như năm đó không phải anh ta lâm trận bỏ chạy, hiện tại người ở bên cạnh Tô Mục Tuyết, người trải qua mưa gió cùng cô chính là bản thân anh ta.
Tên khốn nạn đáng chết này, anh ta có tư cách gì mà cướp đi Tô Mục Tuyết?
Có điều rất may năng lực nhẫn nhịn của anh ta tốt, anh ta không phát tác tại đây, sắc mặt chỉ hơi thay đổi, nhanh chóng lại khôi phục vẻ bình thường.
Từ Hoa Dương mạnh miệng nói: “Mục Tuyết, đầu tiên tôi muốn chúc em và anh Triệu hạnh phúc.
Có điều như vậy cũng không thể ngăn cản quyền tôi theo đuổi em.
Trước khi về nước, tôi đã đặt ra hai mục tiêu cho bản thân.”
“Thứ nhất, tôi muốn tăng gấp ba số vốn trong tay!”
“Thứ hai, chính là tôi sẽ cướp em trở về bên cạnh.
Để em ở bên người khác, tôi không yên tâm.”
Triệu Nam Thiên cười nhạt, nếu không phải dì Đào nhìn chằm chằm, anh đã sớm lôi cái tên ăn nói xằng bậy này quăng ra ngoài.
Ở trước mặt mình nói ra những lời này, anh ta thật sự cho rằng tính khí anh rất tốt hay sao?
Tô Mục Tuyết không hề cảm kích: “Mục tiêu thứ nhất của anh có lẽ tôi có thể giúp được.
Tuy rằng tình cảnh Tô Phong gian nan, nhưng nền tảng vẫn còn.
Có số vốn của anh rót vào, tôi tin rằng đều có lợi cho cả hai bên.”
Nghĩ một chút, cô lại bổ sung: “Còn về điều thứ hai…”
Từ Hoa Dương đoán được cái gì đó, giành nói trước: “Tôi không vội, tôi có thể chờ.”
Tô Mục Tuyết không quan tâm nói: “Vậy anh cứ chờ từ từ, tôi còn có hội nghị, đi trước đây.”
Từ Hoa Dương từ đắc nói: “Vậy vừa hay chúng ta có thể đi chung đường.
Trên đường còn có thể khơi thông những nội dung hợp tác trước.”
Ánh mắt Tô Mục Tuyết lộ ra vẻ nghi hoặc.
Từ Hoa Dương giải thích nói: “Hội nghị lát nữa hẳn là hợp tác với tập đoàn Đại Phong nhỉ?”
“Sao anh biết?”
Sự nghi ngờ của Tô Mục Tuyết càng thêm nghiêm trọng, lần này thương lượng với tập đoàn Đại Phong là cô không dễ dàng gì mới ra sức lấy về được.
Đối với tình hình trước mắt của tập đoàn Tô Phong, đó là một sự thúc đẩy rất hiệu quả.
Lo lắng tin tức đàm phán bị tiết lộ ra bên ngoài trước, mức độ bảo mật cũng rất cao.
Cả công ty ngoài mấy người ít ỏi ra, căn bản không ai biết tập đoàn Đại Phong tới thăm.
Về phần dì Đào, tuy bà ta biết nhưng Tô Mục Tuyết cũng biết rõ, trước mặt loại chuyện phải trái rõ ràng liên quan đến sự sống chết của công ty này, bà ta sẽ biết nặng nhẹ.
Từ Hoa Dương cười giải thích: “Cô không cần kinh ngạc, lần hợp tác này của tập đoàn Đại Phong và Tô Phong, thật ra là tôi dốc hết sức thúc đẩy.”
Dường như Tô Mục Tuyết nghĩ tới cái gì đó: “Anh?”
“Chắc em vẫn chưa biết, nửa tháng trước Tài chính TM chúng tôi đã hoàn thành bước đầu của lần rót vốn, quy mô vốn là tỷ.
Trước mắt Tài chính TM chúng tôi là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Đại Phong.”
Lúc này Tô Mục Tuyết mới giật mình.
Đoạn thời gian trước cô có nghe nói, tập đoàn Đại Phong thu được số vốn thần bí của nhà đầu tư thiên thần.
Hoạt động trên thị trường chứng khoán cũng vô cùng sôi động, lúc này cô mới muốn tận dụng nó.
Kết quả không ngờ lại có bóng dáng của Từ Hoa Dương ở trong đó.