Chương
Chú hai đỏ mặt xấu hổ quát lớn: “Đó là chuyện tình cảm anh em giữa tôi và bố cậu, không tới lượt cậu mở miệng.”
Triệu Nam Thiên đáp: “Tình cảm anh em sao? Chú không cần phải sỉ nhục hai chữ anh em này đâu.”
Chú hai gân cổ quát lớn: “Bố cậu dạy cậu như vậy sao? Bảo cậu không biết lớn nhỏ như thế à? Dám chống đối chú hai.”
Triệu Nam Thiên còn định cãi lại thì mẹ Triệu đã nhìn sang anh và nói: “Nam Thiên, con đi ra ngoài trước đi.”
Triệu Nam Thiên sợ mẹ anh mềm lòng sẽ bị đám người thân ác độc này ức hiếp: “Mẹ…”
Giọng nói của mẹ Triệu trở nên lạnh lùng hơn: “Bây giờ đủ lông đủ cánh cứng cáp rồi nên ngay cả lời mẹ nói cũng không nghe theo nữa, đúng không?”
Anh cả vội vàng đẩy Triệu Nam Thiên ra ngoài: “Nam Thiên, em đi ra ngoài trước đi. Ở đây có anh với chị dâu của em trông chừng rồi.”
Triệu Nam Thiên buồn bực nhưng anh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Anh cả làm việc không có chính kiến nên anh rất lo lắng, còn chị dâu thì mặc dù chị ấy có chính kiến nhưng lại bị mẹ áp chế rất gắt gao nên căn bản là lời nói của chị ấy không có giá trị gì trong ngôi nhà này cả.
Kết quả là anh còn chưa nghĩ xong, vừa đặt chân ra cửa đã đụng phải Tô Mục Tuyết đang đứng ở ngoài hành lang.
Triệu Nam Thiên kinh ngạc hỏi: “Em quay lại từ khi nào vậy?”
“Được một lúc rồi.”
Triệu Nam Thiên chỉ chỉ vào bên trong: “Vậy thì cuộc nói chuyện vừa rồi… em đã nghe thấy hết rồi phải không?”
“Em đã nghe hết rồi.”
Tô Mục Tuyết vừa từ nhà vệ sinh quay ra thì đã thấy Triệu Nam Thiên đi vào rồi, cô sợ sẽ để lại ấn tượng xấu cho mẹ Triệu nên định vội vàng đi mở cửa và quả nhiên nghe thấy tiếng cãi vã ở bên trong.
Rõ ràng là tình huống đó không thích hợp để đi vào trong, nhưng cô cũng không thể đi xa, vì vậy cô đã nghe hết cuộc trò chuyện vừa rồi.
Mặc dù chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô đã tìm thấy một điều thú vị. Đó là dường như lời nói của mẹ Triệu có quyền tuyệt đối ở trong nhà.
Ví dụ như Triệu Nam Thiên, có lúc anh cứng đầu như con lừa, ngay cả cô còn không đối phó được nhưng anh lại không hề nóng nảy trước mặt mẹ Triệu.
Nghĩ đến điều này thì cô không khỏi tò mò về mẹ Triệu và có một cảm giác sợ hãi không thể giải thích được.
Triệu Nam Thiên nói một câu xin lỗi: “Thật ngại quá.”
Thật ra, vốn dĩ ban đầu anh định dẫn Tô Mục Tuyết đến gặp mặt mẹ anh nhưng không ngờ rằng lại gặp phải một chuyện bẩn thỉu như vậy.
“Mỗi gia đình đều có một quyển kinh khó đọc, em hiểu mà.”
Vì tò mò nên cô hỏi lại: “Đúng rồi, người bên trong là chú hai của anh sao? Căn nhà mà ông ta vừa nói đến là sao vậy?”
Triệu Nam Thiên không muốn giấu giếm cô nên đã giải thích cặn kẽ chuyện này.
Trước đây, ngôi nhà cũ thuộc dạng nhà tự xây do bố anh và chú hai xây dựng. Tổng cộng có ba tầng, chia ra làm hai bên đông tây và chia ra mỗi nhà một nửa.