Chương
Tô Mục Tuyết chọc anh: “Vậy thì chú anh định trả bao nhiêu?”
Triệu Nam Thiên cười nhạt: “Ba trăm rưỡi triệu.”
Tô Mục Tuyết còn tưởng cô nghe nhầm: “Cái gì? Căn nhà mấy chục tỷ mà ông ta chỉ trả có ba trăm rưỡi triệu sao? Cho dù muốn kiếm lời thì cũng không thể lời nhiều như vậy chứ?”
Triệu Nam Thiên cũng xấu hổ theo: “Chú hai nói ba trăm rưỡi triệu năm đó của bố anh không phải để mua nhà mà là hỗ trợ ông ta gây dựng sự nghiệp. Bây giờ ông ta sẵn sàng trả lại ba trăm rưỡi triệu. Căn nhà đáng lẽ ra cũng có phần của ông ta.”
Tô Mục Tuyết há to mồm tỏ vẻ kinh ngạc: “Đùa gì vậy chứ? Ba trăm rưỡi của hai mươi năm trước và ba trăm rưỡi của bây giờ là giống nhau sao? Vậy thì quá vô liêm sỉ rồi.”
Triệu Nam Thiên không nói lời nào, chuyện này không thể dùng hai từ vô sỉ để miêu tả được nữa.
Trước khi Triệu Nam Thiên mở miệng thì Tô Mục Tuyết đã tức giận nói: “Không được, chuyện này nhất định không thể đồng ý được. Như vậy là ức hiếp người quá đáng mà.”
Triệu Nam Thiên buồn cười liếc nhìn cô: “Làm sao vậy, chưa chi đã coi em là người của nhà họ Triệu rồi à?”
Tô Mục Tuyết phản bác: “Nghĩ gì vậy hả? Em chỉ cảm thấy không thể để cho đám họ hàng ác độc đó dễ dàng được lợi như vậy mà thôi.”
Triệu Nam Thiên thở dài nói: “Vô ích thôi. Trong chuyện này, lời nói của anh không có giá trị. Bố anh thương chú hai nhất, cũng coi trọng tình anh em nhất. Trước khi mất, bố đã nhờ mẹ chăm sóc tốt cho gia đình này. Chắc chắn mẹ sẽ không muốn vì chuyện này mà ra tòa đâu.”
Tô Mục Tuyết chợt nhận ra: “Đó là lý do tại sao chú hai của anh cứ đến đây hết lần này đến lần khác phải không. Vì mẹ anh không chịu ký tên nên họ không thể bán căn nhà này phải không?”
“Đúng vậy.”
Trong lúc họ đang nói chuyện thì anh cả bước ra: “Nam Thiên, mẹ kêu em vào.”
Anh ta chưa kịp quay lại thì chợt nhìn thấy Tô Mục Tuyết ở đó: “À… ờ… cô Tô, sao cô lại ở đây vậy?”
Anh cả hơi luống cuống, anh ta không ngờ lần đầu tiên Tô Mục Tuyết tới đây mà lại gặp phải chuyện xấu hổ thế này.
Triệu Nam Thiên ra hiệu tỏ vẻ không sao, sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Mục Tuyết nói: “Cô ở đây chờ tôi nha.”
Vừa nói, anh liền nhấc chân bước vào nhà.
Mẹ Triệu chỉ vào một thỏa thuận trên bàn: “Căn nhà phía đông là để cho anh cả của con sống ở đó. Mẹ nhất định không thể nhường chỗ cho bọn họ. Nửa còn lại vốn định để cho con kết hôn. Bây giờ em họ con đã sắp kết hôn rồi, con là anh họ thì không thể chiếm được.”
Không phải Triệu Nam Thiên không biết là mẹ anh làm như vậy là không công bằng.
Nhưng người em họ lấy vợ thì tại sao lại bắt anh đi ra khỏi nhà của anh chứ?
Mẹ Triệu nói tiếp: “Vì tên của con được ghi trên giấy chứng nhận bất động sản, nên con hãy ký vào đi.”
Trong lòng Triệu Nam Thiên không hề muốn, nhưng mẹ anh đã lên tiếng nên anh không thể không nghe theo.
Cuối cùng anh cũng cố nén tức giận mà cầm bút ký lên ký tên.
Thấy Triệu Nam Thiên cứ chần chừ mãi mà vẫn chưa ký tên nên chú hai thúc giục: “Nam Thiên, cậu còn chần chừ gì nữa? Việc này tôi đã bàn kỹ với mẹ cậu rồi. Hôm nay cậu ký thì khi cậu kết hôn, chú hai sẽ mua cho cậu một chiếc xe bảy trăm triệu. Coi như là chút lòng thành của bậc cha chú.”