Chương
Mẹ Triệu như bừng tỉnh lại rồi khẽ gật đầu. Nói chuyện thong thả, khéo ăn khéo nói, nghe là biết được giáo dục tốt từ nhỏ rồi.
Tính tình thế nào thì chưa biết được, nhưng nhìn bề ngoài và cách nói chuyện, chắc là lần này Triệu Nam Thiên trèo cao rồi.
Tô Mục Tuyết dứt lời, phòng bệnh cũng lặng im không một tiếng động.
Anh cả cũng không nói gì, chỉ cười thật tươi. Nhất là nhìn thấy mẹ vẫy vẫy tay với Tô Mục Tuyết, anh ta biết mẹ mình đã đồng ý rồi.
Ngẫm lại thì cũng phải thôi, với gia thế của cô Tô, một cô gái xuất sắc như thế là đến với Triệu Nam Thiên, ấy chính là nở mày nở mặt cho cả nhà họ Triệu rồi, làm sao mà mẹ lại không ưng cho được.
Chị dâu ngồi một bên cười thành tiếng.
Từ ngày bước chân vào nhà họ Triệu chị ấy đã không thích nhà chú hai, Triệu Nam Thiên là em trai ruột của chồng, chị cũng sẽ đối xử như là với em trai.
Thế nhưng chú hai luôn thích so sánh cậu ấy với Triệu Phú Cường, nói rằng Triệu Phú Cường có văn hóa, được đi học đại học, tốt nghiệp rồi còn tìm được một công việc tốt..
Ông ta thường xuyên ra vẻ người bề trên giáo huấn Triệu Nam Thiên, bảo cậu ấy nào là tìm công việc cho ổn định, làm bảo vệ thì chẳng có tiền đồ gì cả.
Nhất là sau khi Triệu Phú Cường có bạn gái, chú hai lại suốt ngày lải nhải, khen Như Lan hiền lành ngoan ngoãn, còn là nhà giáo, chỉ hận không thể đi khoe cho cả Đông Châu đều biết chuyện.
Nhưng hôm nay thì sao?
Trước mặt Tô Mục Tuyết, tất thảy đều chỉ như vũng bùn mà thôi.
Nếu Triệu Nam Thiên không phải là người xuất sắc thì sao một cô gái ưu tú nhường ấy có thể để mắt đến cậu ấy được?
“Mục Tuyết, lại đây, cho chị dâu nhìn một cái nào.”
Chị dâu vừa giới thiệu, vừa nhìn Triệu Nam Thiên. Thằng nhóc thối này cũng giỏi ghê, anh cả được nở mày nở mặt rồi.
Triệu Nam Thiên nghĩ mãi không ra thế này là thế nào, cũng đã cưới Tô Mục Tuyết về đâu, sao chị dâu lại cười không khép được miệng lại thế kia rồi?
Đương nhiên chú hai ghen tức vô cùng, ông ta cứ nghĩ rằng Tô Mục Tuyết là luật sư, nếu không sao cô ta lại nhúng tay vào chuyện của nhà họ Triệu thế được?
Cuối cùng không ngờ rằng đó lại là bạn gái Triệu Nam Thiên dẫn về.
Lúc trước ông ta luôn tự hào Triệu Phú Cường tìm được cô bạn gái, xinh xắn, thân hình lại đẹp. Cuối cùng đều chẳng thể sánh được với Tô Mục Tuyết.
Còn Triệu Phú Cường, anh ta tỏ ra ghen tị phát điên lên.
Từ nhỏ đến lớn anh ta luôn bị bố so sánh với Triệu Nam Thiên, học giỏi hơn, ngoan ngoãn hơn, công việc tốt hơn, đến cả bạn gái cũng tuyệt vời.
Sau cùng tất cả niềm kiêu hãnh của anh ta đã bị sự xuất hiện của Tô Mục Tuyết làm cho tan nát.
Người buồn bực nhất chính là Như Lan, người có điều kiện như cô ta đồng ý lấy Triệu Phú Cường đã là phúc khí trời ban của nhà họ Triệu rồi.
Vì vậy nên dù là nhà Triệu Phú Cường hay nhà Triệu Nam Thiên vẫn luôn khách sáo với cô ta để giữ mối hôn sự này.
Kết quả giờ lại bị người ta quên béng đi luôn, chuyện gì xảy ra vậy?
Nhìn thấy mẹ Triệu nói chuyện với Tô Mục Tuyết vui vẻ như thế, cô ta cực kì khó chịu, chanh chua phá tan bầu không khí: “Không phải đang nói chuyện nhà cửa hay sao, sao không bàn nữa à?”