Chương
“Chị dâu, chị để cô ta vào trong đi, đến trước cửa là khách, làm gì có đạo lý ngăn cản khách ở ngoài cửa?”
Người nói chuyện chính là Tô Mục Tuyết, khi anh cả đi ra ngoài, cô đã sớm biết người ở ngoài là Thư Trúc.
Chuyện giữa người phụ nữ này và Triệu Nam Thiên cô không biết nhiều, trước đây cô không muốn quan tâm, cũng lười quản, bởi vì lúc đó quan hệ giữa cô với Triệu Nam Thiên vẫn còn chưa rõ ràng.
Bây giờ, cô đã dự định cho Triệu Nam Thiên một cơ hội, cũng xuất hiện trước mặt mẹ Triệu với tư cách là bạn gái của anh.
Chuyện đó, cô không thể nhắm mắt làm ngơ được nữa.
Hôm nay ngay lúc này mà Thư Trúc còn dám chủ động tìm đến tận đây, đây không phải là đang khiêu khích thì là gì?
Tất nhiên Tô Mục Tuyết cũng sẽ không sợ cô ta, trong giai đoạn nhà họ Tô chịu khủng hoảng nặng nề, cô phải một mình đối mặt với muôn vàn lang sói vây xung quanh mình, bây giờ là một Thư Trúc nhỏ nhoi, chẳng lẽ còn có thể để chị dâu ra tay sao?
Nếu không, người phụ nữ bên ngoài kia vẫn nghĩ rằng cô là kẻ dễ bị bắt nạt!
Chị dâu cũng nhất thời sửng sốt.
Cô ta có tâm muốn giúp Tô Mục Tuyết ngăn lại, không phải vì cô ta lo lắng rằng Tô Mục Tuyết sẽ không làm được, mà vì sợ rằng cô sẽ cảm thấy ngượng ngùng.
Nếu bây giờ Tô Mục Tuyết chủ động mở miệng, cô ta hiển nhiên cũng không tiện ngăn lại nữa.
Khi Thư Trúc đi ngang qua mình, chị dâu thấp giọng nhắc nhở cô ta một câu: “Bác sĩ Thư, chuyện trước đây, nên buông thì buông đi, hiện tại Triệu Nam Thiên đang rất hạnh phúc với cô Tô, cô cũng nên theo đuổi hạnh phúc của riêng mình đi.”
Thư Trúc ngang bướng nói: “Buông sao? Hạnh phúc này lẽ ra nên thuộc về tôi, dựa vào cái gì mà tôi lại phải buông tay?”
Khi chị dâu nghe được điều này, liền cảm thấy mọi chuyện không ổn, nhưng đợi đến khi cô ta muốn ngăn lại thì đã quá muộn.
Thư Trúc chỉnh lại chiếc áo blouse trắng trên người, khoác lên mình vẻ mặt tươi cười ung dung, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác khác lạ.
Mẹ vừa mới gọi điện cho Thôi Phong, nhận được câu trả lời rất rõ ràng, chia tay là do cô ta nói, mối quan hệ giữa hai người không có khả năng tái hợp lại như xưa.
Khi đó mẹ Thư bị trầm cảm mất nửa ngày, một bên oán trách nói Thôi Phong chính là con rồng, có cơ hội phát triển tốt liền gạt Thư Trúc sang một bên.
Một bên lại trách mắng Thư Trúc, bắt cô ta phải theo đuổi lại, nếu không được thì xin lỗi nhận sai, đừng nên làm giá.
Dù sao thì một người đàn ông có điều kiện như Thôi Phong vốn đã được nhiều phụ nữ để mắt, nếu như đợi anh ta từ nước ngoài trở về, chắc chắn giá trị của anh ta sẽ lại tăng gấp đôi!
Thư Trúc không biết nên nói như thế nào, khi mẹ cô ta gọi điện thoại thì cô ta cũng gọi cho ai đó, là một đồng nghiệp cùng đi học ở nước ngoài với Thôi Phong.
Sau nhiều lần năn nỉ, cuối cùng bên kia cũng nói ra sự thật.
Trong thời gian này, Thôi Phong và Hoàng Ly sớm chiều bên nhau, hoặc là cả ngày ngâm mình trong phòng thí nghiệm để nghiên cứu khoa học, hoặc là cũng nhau nghiên cứu các tài liệu y học, giống như một cặp đôi.
Người đồng nghiệp nói không rõ ràng, nhưng cô ta hiểu ra.
Bởi vì sự ưu tú của Hoàng Ly, đoán chừng giữa cô ta và Thôi Phong sẽ không còn khả năng nào nữa rồi, cũng giống như khi Thôi Phong xen vào giữa cô ta và Triệu Nam Thiên.