Chương
Anh ấy dứt khoát hỏi: “Dì Đào, cháu phải làm gì để dì có thể công nhận đây?”
Dì Đào cười với Triệu Nam Thiên: “Muốn tôi công nhận cậu sao? Được rồi, đơn giản thôi.”
Vừa nói bà ta vừa lấy điện thoại di động ra nói: “Tôi thích nói chuyện rõ ràng không vòng vo tam quốc, nhìn thấy gì chưa? Tháng sau tôi có một khoản vay ngân hàng chín mươi tỉ sắp đến hạn phải trả. Nếu cậu có thể trả hết khoản vay này, tôi sẽ cho phép cậu Mục Tuyết qua lại với nhau!”
Triệu Nam Thiên cười khổ nói: “Cháu không có tiền.”
Dì Đào càng thêm khinh thường: “Không có tiền? Vậy cậu còn hứa hẹn gì với tôi, còn muốn tôi công nhận cậu? Mục Tuyết mắc lừa chiêu này của cậu chứ tôi thì không!”
Triệu Nam Thiên cúi đầu trầm mặc không nói gì, cảm giác như trên người bị đè lên một ngọn núi lớn, nặng đến mức khiến anh thở không nổi.
Lần trước mẹ của Thư Trúc cũng như vậy, dùng một đống điều kiện để ép anh rời xa Thư Trúc.
Hôm nay dì Đào cũng nói y như vậy, chung quy lại cũng chỉ là một chữ, tiền!
Không có tiền?
Thành thật xin lỗi, vậy thì hãy rời xa Tô Mục Tuyết.
Điểm khác biệt duy nhất là Thư Trúc đã chọn cách thỏa hiệp dưới sự đe dọa của mẹ cô ta.
Về phần Tô Mục Tuyết, từ đầu đến cuối cô ấy khó chịu với dì Đào.
Triệu Nam Thiên xoa xoa thái dương đau nhức, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Tô Mục Tuyết mở lời, cô muốn chia sẻ gánh nặng nhưng anh đã ngăn cô lại.
Triệu Nam Thiên hít một hơi thật sâu nói: “Dì Đào, lẽ nào trong mắt dì, chỉ có tiền mới có thể giải quyết mọi vấn đề hay sao?”
Dì Đào hỏi ngược lại: “Muốn chế giễu tôi? Hay là muốn đúc kết ra đạo lý gì đây?”
Triệu Nam Thiên lắc đầu: “Cháu không có ý đó.”
Anh chỉ cảm thấy hơi mệt mỏi, từ khi trở lại Đông Châu, mọi người đều so sánh khả năng của một người dựa trên việc có nhiều hay ít tiền.
Chẳng lẽ không có tiền, xác định là sẽ bị người khác coi thường sao?
Dì Đào không hề tức giận: “Không sai, tuy rằng tiền bạc không thể giải quyết tất cả vấn đề, nhưng mấu chốt là, cậu có thể giúp gì cho Mục Tuyết đây?”
Bà ta nhìn vào bàn ăn, vẻ mặt càng thêm khinh thường: “Mỗi ngày ba bữa, mỗi bữa đảm bảo được ăn no? Là vấn đề mà chỉ cần gọi đồ ăn hoặc người giúp việc là có thể giải quyết nhanh gọn lẹ, còn cần cậu làm gì nữa?”
Tô Mục Tuyết chịu không nổi nữa: “Đủ rồi, trong vòng ba ngày, tôi dọn ra ngoài là được rồi!”
Dì Đào chỉnh lại cổ áo, tiếp tục nhìn chằm chằm Triệu Nam Thiên: “Vì cậu mà con bé đoạn tuyệt quan hệ với gia đình. Đây là thứ cậu muốn nhìn thấy hay sao?”
Tất nhiên Triệu Nam Thiên không muốn như vậy.
Tô Mục Tuyết phản bác: “Những chuyện này không liên quan gì đến anh ấy, cho dù không có chuyện này, tôi cũng sẽ không thỏa hiệp với bà!”
Dì Đào thở dài rồi thay đổi thái độ nói: “Được rồi, Mục Tuyết, vậy mẹ sẽ nhượng bộ một bước. Mẹ sẽ không hỏi han gì về hôn nhân của con, đừng gây rắc rối nữa, về nhà với mẹ, được không?”
Tô Mục Tuyết ngây người ra tại chỗ, về nhà?
Cô không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, sở dĩ cô không về nhà, cũng không hoàn toàn là vì dì Đào.