Trên chiếc ghế da to lớn có một người đàn ông trẻ tuổi đang nằm nghiêng , mắt nhắm lại, hai cái chân dài để lên trên mặt bàn làm việc.
Nghe được lời nói của trợ lý, anh khẽ mở mắt, quay bút máy trong tay, rồi liếc qua tấm hình trên bàn một chút. Đó là một cô gái mười bảy mười tám tuổi mặc váy đen mang mắt kính, đeo liềm răng,vẻ mặt cực kỳ khô khan, vài tấm hình hầu như đều là một vẻ mặt.
Nói đùa sao!Anh dùng lực trực tiếp ném cái bút văng đi xa,rồi mới ngồi xuống ghế tức giận quát “Đi, anh đi về hỏi ông cụ có phải nhìn nhầm rồi! Loại người này cũng có thể bảo tôi lấy về sao?”
“Ông chủ đúng là nói không sai. Ông ấy biết cậu sẽ hoài nghi cho nên đã phải dặn dò tôi trước. Cô gái này chính là con giá lớn của Lâm gia :Lâm Thi Ngữ. Hiện nay đang là sinh viên năm nhất của trương đại học âm nhạc ở trong nước, năm nay tuổi.
Vớ vẩn! Anh chợt đứng lên, lông mày nhăn chặt lại “ông cụ đang ở nơi nào?
“Ông chủ bây giờ đang đi tới Nhật Bản ,điện thoại không liên lạc được. Ông ấy có nhắn lại là đã sắp xếp hôn lễ xong xuôi, chờ cậu kết hôn thì ông chủ sẽ xuất hiện!
“Vậy nếu tôi không kết?”
Trợ lý liền đem một túi tài liệu cho anh “Ông chủ nói chỉ cần cậu xem vật này nhất định sẽ kết hôn!”
Anh nhận lấy, vừa thấy thì đó là một lời nhắn nhủ hãy bảo vệ tập đoàn Trác thị không bị phá sản!
Hiện giờ chỉ có Lâm gia mới có thể cứu Minh Liệt của chúng ta. Nếu không nửa đời cơ nghiệp của cha anh, toàn bộ sẽ bị phá sản. Lâm lão gia đã đồng ý chỉ cần anh cưới con gái ông ta ,ông ta sẽ lấy % cổ phần của Lâm thị làm quà cưới khi đó chúng ta sẽ có một thời gian để vượt qua khó khăn này.
“Đáng ghét! ! Thật không nhờ Lâm gia lại lợi dụng lúc chúng ta gặp khó khăn để ép tôi cưới đứa con gái của ông ta! Tốt tôi cưới! Để xem tôi sẽ cưới cô ta, rồi ngày sau tôi sẽ để cho cô cút ra ngoài!” Tiếng la hét phẫn nộ gây sợ hãi cho rất nhiều người, họ không biết vị tổng giám đốc trẻ tuổi này rốt cục là đã xảy ra chuyện gì.
Người đàn ông trẻ tuổi này chính là Trác Minh Liệt, tổng giám đốc trẻ tuổi nhất của Trác thị trong số những người thừa kế trước của gia tộc. Năm nay anh hai mươi bốn tuổi chưa lập gia đình, mới từ đại học Havard trở về, vừa trở về là anh phải tiếp quản công ty ngay nhưng lại đúng vào lúc công ty gặp khó khăn, đó là cả ba hạng mục lớn nhất đều bị thiếu tiền vốn . Vấn đề khó khăn này cha anh không chiu trách nhiệm mà lại đẩy lên đầu anh , còn mình thì ung dung tự tại đi vui chơi để lại cho anh một phương pháp giả quyết không thể tệ hại hơn nữa.
Lâm gia.
“Tiểu thư Thi Ngữ hôm nay cô không phải đi học đâu. Đổng sự trưởng nói chờ ông ấy tan việc sẽ tìm cô để nói chuyện!” Người giúp việc A Cúc nhỏ giọng nói.
“Nhưng hôm nay bạn học của em muốn tổ chức cho em một buổi sinh nhật thật vui vẻ vì thế chị Cúc em sẽ cố gắng về sớm một chút !” Lâm Thi Ngữ nhẹ giọng trả lời.
Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười bảy của cô đáng tiếc trừ người bạn thân không một ai thèm nhớ ngày sinh nhật của cô cả
“Lâm Thi Ngữ!” Từ phía sau lưng Tử Quân vỗ vai cô một cái.
“Tử Quân đừng tớ giật mình”. Bình thường cô cũng không hay đi chơi với mọi người làm sao có chuyện họ sẽ tham gia sinh nhật của cô? Lặng lẽ trầm mặc, ở trường học Lâm Thi Ngữ rất ít bạn bè ,nên lần này cả lớp đều muốn đến dự sinh nhất của cô thật là một điều bất ngờ.
“Đương nhiên đó là công của tớ nhé!” Tử Quân vỗ cô nói “Cậu là người tốt sau này nhất định sẽ cưới được đại gia nha! Được rồi, được rồi nhiều người không phải rất náo nhiệt sao!”